“Việc này vốn dĩ không phải là do Trần Mộc Châu làm, Nguyễn Kiến Định, oan có đầu nợ có chủ, chuyện của mười năm trước đều là do tôi tìm người làm hết.
Vũ Tuyết Phương thất tha thất thiểu tiến hai bước về phía trước, muốn đỡ Trân Mộc Châu đứng dậy, nhưng lại bị Chu Thanh ngăn lại.
“Nói bậy bạ gì đó! Tuyết Phương em là loại người gì thì anh không biết, nhưng chuyện của mười năm trước chắc chắn không phải là do em làm!” Vẻ mặt của Trần Tuấn Tú thay đổi, bước lên phía trước túm lấy bà ta kéo lùi lại sau hai bước, cẩn thận bảo vệ bà ta ở phía sau mình.
“À, mỗi một người lại nói một cách khác nhau” Nguyễn Kiến Định than nhẹ một tiếng, phủi bụi trên người mình, ngồi lên ghế, gác chân lên, cúi đầu tiếp tục nói: “Vậy rốt cuộc là tôi nên nghe theo lời của ai đây?”
Vẻ mặt của anh ấy ngay lập tức trở nên hung ác, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa ba người bọn họ.
“Tất nhiên là, khụ khụ, tất nhiên là nghe tôi rồi, thời điểm ấy, Trần Mộc Châu của tôi mới…
mới có mấy tuổi, khụ khụ, khụ khụ khụ…
Thì biết cái gì kia chứ? Năm đó rõ ràng là bố của cậu bỏ rơi và không quan tâm đến tôi trước, tôi…
Phụt.’ Vũ Tuyết Phương phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trong đó còn có cả nước bọt, phun trên mặt đất.
Ngoại trừ Trân Tuấn Tú đau lòng đến mức cả người đều đang run rẩy, thì sắc mặt của những người còn lại không hề thay đổi, giống như là đang xem náo nhiệt, chờ đợi diễn biến tiếp theo vậy.
Sau khi máu tích tụ ở ngực được phun ra, cảm giác hô hấp đều trở nên dễ dàng hơn nhiều, Vũ Tuyết Phương đẩy hai tay Trần Tuấn Tú ra, thở hổn hển, tiếp tục nói: ‘Là bố của cậu phụ lòng tôi trước, còn tìm một người phụ nữ không hề có bối cảnh gì hết đến để sỉ nhục tôi, khiến cho bố mẹ của tôi bởi vì chuyện này mà phải bay ra nước ngoài ngay trong đêm, lại xảy ra tai nạn trên máy bay, nhà họ Vũ cũng theo đó mà sụp đổ, tất cả những điều này đều là lỗi của Nguyễn Huỳnh, là do ông ấy nợ tôi, tôi trở thành bộ dáng như hiện nay, không phải là do ông ấy ban tặng hay saol” Bà ta cười lạnh nhìn Nguyễn Kiến Định, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống bố của anh ấy, cũng lạnh lùng giống nhau, cũng là một người có lòng dạ độc ác.
“Thật ra, nói đến chuyện năm đó, có lẽ nên bắt đầu từ chuyện của nhà tôi, đầu tiên bố tôi không đính hôn với bà, hơn nữa, cũng không tự ý hứa hẹn gì với bà hết, vậy bà dựa vào điều gì mà nói bố tôi nợ bà kia chứ?”
Không thể tiếp tục nghe những lời lẽ vô lý như vậy được nữa, Nguyễn Tri Hạ giãy ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn, đứng bên cạnh Nguyễn Kiến Định, lạnh giọng nói.
Vũ Tuyết Phương mím môi nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng ra nói, sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó qua một lúc lâu, hình như nghĩ đến điều gì đó, hai ba bước đã bước qua, dắt Trần Mộc Châu đi đến bên cạnh vách núi: “Bây giờ các cậu tìm Định Tiến Đạt đến đây cho tôi, tôi có lời muốn hỏi cậu ta” Lại bị túm đến vách núi một lần nữa, vẻ mặt Trần Mộc Châu càng trở nên điên cuồng hơn: “Nguyễn Kiến Định, lẽ nào anh không muốn biết, trong khoảng thời gian mà tôi đưa Nguyễn Tri Hạ đi, rốt cuộc là đã làm gì với cô ta hay sao? Ha ha ha ha…
Trần Mộc Châu cười đến khóe mắt đều ướt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế kia, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
“Trần Mộc Châu, chỗ của tôi còn rất nhiều video của cô, nếu không muốn tất cả mọi người đều biết, vậy thì nói cho rõ đi” Sắc trời dần dần tối lại, cơn bão cách đó không xa chắn ngang ánh nắng rực rỡ.
Vẻ mặt Nguyễn Kiến Định không chút thay đổi, đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi về hướng Trần Mộc Châu: “Bắt cóc giết người, sau khi chạy thoát được, lại giở trò cũ một lân nữa, còn muốn bắt cóc giết người một lần nữa, cô nói thử xem, với những tội danh này của cô thì tôi có thể cho cô ăn cơm từ suốt quãng đời còn lại hay không?”
Nguyễn Kiến Định ngồi xổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đã cứng ngắc của Trần Mộc Châu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Nguyễn Kiến Định, cậu cũng được xem là người đã cùng nhau lớn lên với Mộc Châu, lẽ nào thật sự không thể tha cho Mộc Châu một lần hay sao?”
Vũ Tuyết Phương lạnh run, đôi môi tái nhợt, đứng trước mặt Trần Mộc Châu, chặt chẽ chắn trước mặt cô ta.