Trong bức ảnh, khung cảnh sau lưng Nguyễn Tri Hạ, là một đám thiếu niên màu da khác nhau.
Hàng ngày nhìn ảnh chụp sinh hoạt của Nguyễn Tri Hạ Tư Mộ Hàn hiển nhiên có thể nhận ra bối cảnh là căn phòng bên cạnh nhà Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn giọng nói hơi trầm xuống: “Những người này là ai?”
Lúc này đúng lúc đi qua cột đèn giao thông, Thời Dũng ló đầu đến xem, phát hiện Tư Mộ Hàn chỉ vào một nhóm người đứng sau Nguyễn Tri Hạ trong bức ảnh.
Liếc mắt nhìn sang, Thời dũng cũng không cảm thấy có gì lạ.
Thời dũng còn vô cùng thật lòng nói một câu: “Đây là người qua đường mà.”
Tư Mộ Hàn nâng mắt, giọng điệu nghiêm túc: “Những người này trước kia chưa từng gặp.”
Thời Dũng một mặt khó hiểu: “A?”
Mấy tháng này, Tư Mộ Hàn chưa từng đến Sydney, anh thấy Nguyễn Tri Hạ, cũng chỉ là ảnh của Nguyễn Tri Hạ.
Lẽ nào bình thường lúc anh xem ảnh của Nguyễn Tri Hạ, còn muốn nhớ kĩ tất cả những người xuất hiện trong ảnh của Nguyễn Tri Hạ?
Trong lòng Thời Dũng còn có chút ngạc nhiên nghi ngờ, liền nghe Tư Mộ Hàn bình tĩnh nói: “Cho người điều tra một chút những người này là ai, để bọn họ theo dõi cẩn thậ một chút.”
“Vâng.” Thời Dũng đáp.
Thời Dũng lái xe tới trước cửa chung cư thì dừng lại.
Anh ta đưa mắt nhìn Tư Mộ Hàn đi vào xong mới rời khỏi.
Tư Mộ Hàn mở cửa, trong phòng đen kịt một mảnh.
Anh đưa tay mở đèn trong phòng, đi thẳng đến phòng ngủ.
Trong phòng ngủ dán đầy ảnh của Nguyễn Tri Hạ.
Những bức ảnh này, tất cả đều là mấy tháng này, anh phái thuộc hạ đến Sydney chụp về, có cái rõ ràng, có cái mơ hồ.
Dù là một tấm chỉ nhìn rõ đường viền bức ảnh, Tư Mộ Hàn cũng không cam lòng xóa bỏ, mà tự mình rửa in ra.
Tư Mộ Hàn cởi áo khoác ra, chậm rãi xắn tay áo lên, cầm dây nối đi tới trước máy in, kết nối điện thoại với máy in, bắt đầu in ra bức ảnh mới hôm nay.
….
Nguyễn Tri Hạ ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị âm thanh đinh tai nhức óc đánh thức.
Cô ở trong bóng tối mở mắt ra, mờ mịt nằm trên giường mấy phút, mới nhận ra tiếng nhạc này đến từ sát vách.
Cô biết người trẻ tuổi có sinh lực, nhưng có sinh lực cũng không nên nửa đêm còn mở tiệc ồn ào đánh thức người khác chứ?
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy xuống giường, đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Căn nhà cô đang ở và căn nhà bên cạnh chỉ cách nhau một bức tường rào, từ phòng cô nhìn ra ngoài, đúng lúc có thể nhìn thấy trong sân nhà bên cạnh đốt lửa trại, và mọi người ngồi vây xung quanh.
Ánh lửa trại vô cùng sáng, khoảng cách cũng không phải xa, Nguyễn Tri Hạ liền nhận ra mấy thiếu niên trong đó chính là mấy người cô nhìn thấy ở cửa nhà bên cạnh lúc ra ngoài ăn cơm ban ngày.
Cô nhớ tới hình dạng của bọn họ và quần áo bọn họ mặc ban ngày.
Vùng này cách nội thành rất xa, nơi này phần lớn là người già đã về hưu, mà đám thiếu niên kia gây chú ý quá mức, muốn nhớ tất nhiên cũng không khó.
Trong số họ còn có vài người ban ngày Nguyễn Tri Hạ chưa từng thấy, một vài người không nhận ra, nam nữ đều có, ôm ôm ấp ấp, vừa nhìn là biết không có làm chuyện gì tốt….
Bọn họ tạo ra tiếng ồn lớn như vậy, không chỉ làm phiền mình Nguyễn Tri Hạ, nhưng không có ai đi ra ngăn cản bọn họ.
Đám người kia thoạt nhìn cũng không dễ chọc, mà Nguyễn Tri Hạ một thân một mình còn mang thai, tự nhiên cũng không dám nói thêm gì.
Một lần nữa cô trở lại giường, chùm chăn qua đầu, bọc mình lại chặt chẽ, cũng vẫn không thể ngăn được tiếng ồn khủng khiếp kia.