Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262:





Cũng không phải nhà họ Tư không quan tâm anh ta cưới loại phụ nữ nào, mà là anh ta không quan tâm, chỉ cần là con gái nhà họ Nguyễn, dù là Nguyễn Hương Thảo hay là Nguyễn Tri Hạ, anh ta đều không thèm để ý.





Chút chán nản bỗng dưng xuất hiện làm cô không còn muốn ăn nữa.





Lúc món ăn được dọn lên, cô chỉ ăn vài miếng là buông đũa xuống.





Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, gắp đồ ăn cho cô, tiếng nói trầm thấp và bình tĩnh vang lên: “Tối hôm qua vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”





Mặt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ửng đỏ: “Không muốn ăn, không thấy ngon miệng!”





“Vì không nghỉ ngơi tốt ư?” Tư Mộ Hàn hỏi rất nghiêm túc: “Vậy buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, dù sao em đi làm ở Nguyễn Thị cũng chẳng vui vẻ gì .”





Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn ra.





Hiếm có ai sẽ quan tâm cô có vui hay không.





Lúc anh ta đối tốt với cô, là tốt thật.





Người ta hay nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, loại đàn ông giống như Tư Mộ Hàn, một khi đã dùng tâm tư để đối tốt với một người phụ nữ nào đó, thì đối với người phụ nữ đó, cũng là độc thủng ruột thủng gan.











Hai người ăn xong cơm ra ngoài, liền gặp phải Nguyễn Hương Thảo.





Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.





Nụ cười của Nguyễn Hương Thảo đầy ý tứ sâu xa: “Quan hệ của Tri Hạ và ngài Tư Gia Thành đây thật đúng là thân thiết nha, không có việc gì là đến tìm Tri Hạ ăn cơm chung, em rể tôi có biết không nhỉ?”





Tư Mộ Hàn hơi híp mắt lại, nói một câu làm người ta kinh ngạc: “Chuyện thế này tất nhiên không thể để anh họ biết được.”





Nguyễn Tri Hạ rất bình tĩnh đưa tay nhéo mu bàn tay anh một cái, nhắc anh ta không nên nói lung tung.





Vẻ mặt anh ta chẳng thay đổi, trở tay bắt lấy tay cô: “Chị dâu, em đi trước, tối nay em đến đón chị.”





Nguyễn Tri Hạ chẳng nói lời nào, nhưng trên mặt đã viết rõ hai chữ “Cút lẹ”.





Nhưng Tư Mộ Hàn nói xong cũng không đi ngay.





Cô còn đang định hỏi anh ta sao còn chưa đi, thì Tư Mộ Hàn bỗng dưng cúi đầu nhích lại gần cô: “Chị dâu, không định hôn tạm biệt em à?”





“????”





Anh ta nói xong, liền hôn Nguyễn Tri Hạ trước mặt Nguyễn Hương Thảo, nở nụ cười rồi xoay người rời đi.





Nụ cười kia lọt vào mắt Tri Hạ, lại thấy nó rất gợi đòn.





Mặc dù cuộc sống riêng tư của Nguyễn Hương Thảo rất loạn, nhưng sao cũng không nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành” lại không kiêng dè gì cả như thế, cũng không tránh né gì trước mặt người khác.





“Nguyễn Tri Hạ, cô thật đúng là…” cô ta nhất thời có chút nghèo từ ngữ, qua mấy giây sau mới nói: “Không biết xấu hổ!”





Hôm nay Tri Hạ mang một đôi cao gót, cho dù Nguyễn Hương Thảo cũng thế thì vẫn thấp hơn cô một khúc, về khí thế cũng kém hơn cô.





Nguyễn Tri Hạ rũ mí mắt nhìn cô ta, giọng thản nhiên: “Không bằng cô.”





Truyền thông Thịnh Hải.





Tư Mộ Hàn trở lại văn phòng, lại gọi điện thoại theo đường dây nội bộ căn dặn thư ký: “Bảo tổng giám đốc Cố qua đây một chuyến.”





Ở trong công ty, Tư Mộ Hàn có thang máy riêng của mình nên có thể đi thẳng từ bãi đỗ xe lên trên. Người trong công ty, ngoại trừ thư ký thì cũng chỉ có đám lãnh đạo cấp cao kia mới có thể gặp được anh.





Lãnh đạo cấp cao biết anh là ông chủ lớn phía sau truyền thông Thịnh Hải, nhưng lại không biết anh chính là Tư Mộ Hàn.





Chỉ có ba người Trần Tuấn Tú, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân biết anh là Tư Mộ Hàn, còn biết anh là ông chủ phía sau truyền thông Thịnh Hải.
Chương 263:



Sáng sớm, khi Nguyễn Tri Hạ rời khỏi Kim Hải, chắc hẳn đã nhìn thấy Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.



Bởi vì nghề nghiệp, Phó Đình Tây là một người hết sức cẩn thận.



Như vậy người không giữ được miệng chính là Cố Tri Dân.



Một lát sau, thư ký gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn trả lời: “Thư ký của tổng giám đốc Cố nói anh ấy tạm thời đi công tác, lúc này đã ở sân bay rồi…”



Cho dù chỉ ở trong điện thoại, đầu điện thoại bên kia im lặng cũng làm cho thư ký cảm thấy rất áp lực. Càng nói tới đoạn sau, giọng cô ta đã nhỏ tới mức không nghe được tiếng nữa.



“Hừ.”



Cô ta vừa dứt lời đã nghe Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, bèn không nhịn được mà rùng mình một cái.



“Tôi biết rồi. Cô bảo người gọi Thẩm Lệ lên đây.”



Tư Mộ Hàn để điện thoại xuống và chờ Thẩm Lệ lên.



Khuyết điểm làm sai liền chạy trốn của Cố Tri Dân thật đúng là mãi vẫn không chịu sửa.



Không bao lâu, Thẩm Lệ đã lên tới nơi.



Khi Thẩm Lệ gõ cửa, trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi có người nói ông chủ của truyền thông Thịnh Hải tìm cô, phản ứng đầu tiên của cô là Cố Tri Dân mượn chức vụ tìm mình nên cô trực tiếp từ chối.



Thư ký lại nhắc nhở cô: “Là ông chủ lớn của Thịnh Hải chứ không phải tổng giám đốc Cố.”



Làm cho quá, hóa ra Cố Tri Dân cũng chỉ là một người làm công thôi à?



“Vào đi.”



Bên trong vọng ra giọng nói nặng nề lại có chút quen tai của một người đàn ông.



Thẩm Lệ nghi ngờ đẩy cửa đi vào trong. Khi cô ấy thấy rõ gương mặt của Tư Mộ Hàn liền lập tức trợn tròn mắt.



“Tư… Tư Mộ Hàn?”



Tư Mộ Hàn trầm giọng nói: “Cô Thẩm.”



Thẩm Lệ không quen Tư Mộ Hàn nhưng qua lời kể của Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy anh là người đáng sợ.



Không ngờ người này lại là ông chủ lớn của mình!



Cho dù vẻ mặt của anh bình thường nhưng không hiểu sao Thẩm Lệ vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Cô cúi chào Tư Mộ Hàn theo một góc vuông chín mươi độ, lớn tiếng nói: “Chào ông chủ!”



Trong giọng nói của cô tự động lộ vẻ lấy lòng, không cần nói cũng rõ.



Tư Mộ Hàn nhướng mày. Cô bạn gái của Nguyễn Tri Hạ có tính cách khác cô một trời một vực.



Nguyễn Tri Hạ sợ anh nhưng gần như chưa từng lộ vẻ lấy lòng anh như vậy, cô hình như càng nóng lòng muốn chống đối lại anh hơn.



Tư Mộ Hàn thản nhiên nói: “Tôi tìm cô tới đây là có chuyện muốn nhờ cô.”



Thẩm Lệ vừa mừng vừa lo. Nguyễn Tri Hạ nói người đàn ông này không dễ chọc, nhưng không phải bây giờ tính tình rất tốt sao?



“Chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù là mười chuyện cũng không thành vấn đề gì.”



Tư Mộ Hàn dường như rất hài lòng về câu trả lời của cô, vẻ mặt vô cùng hiền hòa: “Tôi không liên lạc được với Cố Tri Dân, cô gọi điện thoại hỏi giúp tôi xem anh ta đang ở đâu.”



Chỉ vậy thôi sao?



Thẩm Lệ còn tưởng là chuyện gì lớn chứ!



Cho dù mấy năm nay cô không liên hệ với Cố Tri Dân, nhưng vẫn có tất cả cách liên lạc với anh ta.



Không có cách nào, tên đê tiện Cố Tri Dân kia luôn có thể nhúng tay vào mọi chỗ.



Hơi một tý lại chuyển khoản cho cô, tạo một nick phụ làm fan cuồng trong facebook của cô. Khi bộ phim mới của cô vừa ra, anh ta liền bao trọn vé…



Thẩm Lệ gọi vào số điện thoại gần đây anh ta hay gọi cho cô thì thấy đã tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK