Lúc này Nguyễn Tri Hạ cũng không bước lên làm phiền anh, cô đi đến ghế sofa gần đấy ngồi xuống, cô nghiêng người chống một tay lên đỡ đầu, ngáp nhẹ một cái, cô vốn dĩ muốn làm chỗ dựa cho người trước mắt kia, thế nhưng không qua bao lâu cô đã nhắm mắt, dần dần mất ý thức.
Lúc trước do căng thẳng nên Nguyễn Tri Hạ không hề cảm thấy buồn ngủ, bây giờ cuộc phẫu thuật đã thành công rồi thì tinh thân cô cũng được thả lỏng, cô dùng tay đỡ đầu, dù tư thế vô cùng khó coi nhưng vẫn ngủ được ngay lập tức.
Sắc trời dần dần tối lại, Tư Mộ Hàn vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Hạ bị một tiếng nói chuyện nhỏ đánh thức, cô nhíu mày mở mắt ra thì thấy anh trai của mình đến.
Lúc này anh trai cô đang nói chuyện liên quan đến công ty với Tư Mộ Hàn, cô nghe không hiểu gì nên cũng không đi đến.
“Người Liễu Tường Minh gặp là Trần Hiền, tuy rằng Trần Hiền bí mật đến đấy nhưng anh vẫn chắc chắn đó chính là anh ta và con cáo già Liễu Tường Minh kia. Hai người kia nói chuyện ở thư phòng, không cho bất kỳ ai vào trong, người của chúng ta chỉ biết được đại khái rằng những giấy tờ trên mạng là do đối phương tung ra, em phải cẩn thận, chú ý đề phòng Liễu Tường Minh”
Gương mặt Tư Mộ Hàn hiện rõ sự giận dữ, không ngờ Liễu Tường Minh lại làm việc cẩn thận đến vậy, muốn giải quyết chuyện lần này e rằng không dễ.
“Có thể biết được chuyện Liễu Tường Minh và nhà họ Trần hợp tác với nhau đã là giúp em một ân tình lớn rồi, anh đưa Tri Hạ về trước đi, nói với cô ấy hãy chờ em, chờ em giải quyết xong mọi chuyện em sẽ đến xin lỗi cô ấy.
Ban đầu vốn định yên lặng quan sát, xem xem đám người kia muốn diễn trò gì.
Nhưng đám người này đã không sợ chết thì anh sẽ dốc toàn lực chơi đùa với bọn họ, chỉ mong đừng dễ dàng bị giết chết như thế.
“Được, nếu em đã nắm chắc mọi chuyện thì anh cũng không làm phiền em nữa, thế nhưng, nếu Tri Hạ có một chút không muốn nào đó hay em ép buộc con bé để anh biết thì anh sẽ không tha cho em đâu, Tư Mộ Hàn, em tự lo liệu đi” Lúc khó khăn nên giúp anh ta sẽ giúp hết mình, nhưng nếu việc dính đến nguyên tắc của anh ta, anh ta sẽ không dễ nói chuyện.
“Anh, anh nói cái gì thế?” Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng mặt, cô càng nghe càng cảm thấy lạ, cuối cùng thở dốc ngồi dậy.
“Xem ra anh không cần nói nữa, em về nhà với anh, đã muộn rồi” Nguyễn Kiến Định làm lơ Nguyễn Tri Hạ, anh ta lạnh nhạt nói.
“Em sẽ ở lại đây chăm sóc ông, dù sao thì vê nhà em cũng không làm gì, anh và Mộ Hàn về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai vẫn còn có việc phải làm” Nguyễn Tri Hạ không yên tâm để Tư Mộ Hàn ở lại đây một mình, nhưng nếu cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Nguyễn Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Tư Mộ Hàn cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến” Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Nguyễn Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Tư Mộ Hàn cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến” Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày đến thế. Nguyễn Tri Hạ nói xong lập tức cắm cúi đi ra ngoài.
Nguyễn Kiến Định đi theo sau cô, anh ta liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn đang im lặng rồi thở dài một tiếng, chấp hai tay ra sau lưng rời đi.
Trên đường về nhà, Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh Nguyễn Kiến Định, cô len lén liếc nhìn anh trai mình, dáng vẻ như có tật giật mình vậy.