Nguyễn Tri Hạ nghe thấy thế, sắc mặt cô thay đổi, để chiếc thìa trong tay xuống, hơi nheo mắt lại nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô cảm thấy yêu cầu này của mình không có gì quá đáng, Tư Mộ Hàn dựa vào đâu mà không cho cô đi?
Hơn nữa Tần Thủy San còn đang ở chỗ này, đây không phải là làm mất mặt mũi của cô sao?
Sở dĩ cô giữ Tần Thủy San lại còn vì một nguyên nhân, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Tư Mộ Hàn đối với cô có mấy phần thật lòng.
Cô tin tưởng Tư Mộ Hàn, thế nhưng trong lòng cô thỉnh thoảng sẽ có chút bất an.
Cho dù xét trên phương diện nào, cô đều không xứng với Tư Mộ Hàn.
Tất cả sức mạnh của cô đều bởi vì sự thật lòng của Tư Mộ Hàn mà thôi.
Tư Mộ Hàn càng thêm nhíu chặt lông mày: “Trời lạnh, cơ thể của em không tiện đến đó.”
Nguyễn Tri Hạ không nhượng bộ: “Em có thể mặc nhiều hơn, bác sĩ nói em rất khỏe.”
Đối với chuyện trước đó Tư Mộ Hàn không cho cô đi ra ngoài, cô vẫn còn hơi canh cánh trong lòng. Hai người không nhắc lại chuyện đó nữa, thế nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Đến lúc đó, anh quay về đón em.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến chuyện lúc trước, trong lòng nhất thời có chút buồn bã, tiếp tục cúi đầu ăn sáng, lời nói ra ngoài miệng lại là đang đuổi anh: “Được rồi, anh đi làm đi.”
Tư Mộ Hàn mím môi, sắc mặt lạnh lùng rời đi.
Sau khi Tần Thủy San nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi ra ngoài, cô ta mới trào phúng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Dưới cái nhìn của cô ta, Nguyễn Tri Hạ tự cho là đúng, làm trái ý của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ cảm giác được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thủy San, mím môi, ý tứ sâu xa nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì.”
Đầu tiên, sắc mặt Tần Thủy San thay đổi, ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta lại khôi phục như thường: “Thật ư?”
Cô ta không tin Nguyễn Tri Hạ biết cô ta đang suy nghĩ gì.
“Tư Mộ Hàn là một người đàn ông ưu tú, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng, mấy người như cô đều chạy theo anh ấy như vịt, điều này không khó hiểu, thế nhưng…”
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần: “Mỗi người đều là cá thể độc lập, không phụ thuộc vào ai, mỗi người đều có tư tưởng và cách thức làm việc cho riêng mình, ở cùng với một người đàn ông có gia thế tốt hơn mình, nhất định phải hạ thấp tư thái của mình sao?”
Sắc mặt Tần Thủy San hơi thay đổi, mím môi không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút buồn cười: “Ồ, có lẽ cô cũng không có bao nhiêu mê luyến Tư Mộ Hàn, chẳng qua cô chỉ cảm thấy thân phận mợ chủ nhà họ Tư này rất vẻ vang mà thôi, phụ nữ cảm thấy thân phận mợ chủ nhà họ Tư này vẻ vang không chỉ có một mình cô, cô lấy đâu ra tự tin, cảm thấy Tư Mộ Hàn nhất định sẽ coi trọng cô?” VietWriter chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Tần Thủy San bị cô nói trúng suy nghĩ trong lòng, giọng điệu có chút nóng nảy: “Nguyễn Tri Hạ, cô im miệng! Cô nói thì hay lắm, chẳng lẽ cô không như thế!”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Tôi đương nhiên không giống với các người, dù sao hiện tại tôi cũng là bà Tư.”
Nhìn thấy gương mặt tức giận đến mức nghẹn đỏ mặt, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất thú vị.
Thời Dũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi ra liền xuống giúp anh mở cửa xe.
“Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn hơi lạnh lùng như cũ.
Sau khi Tư Mộ Hàn lên xe, anh bỗng nhiên hỏi Thời Dũng: “Cậu và vợ cậu, làm sao hai người lại ly hôn?”
Thời Dũng sửng sốt một chút, không biết vì sao Tư Mộ Hàn lại hỏi vấn đề này.
Thế nhưng Tư Mộ Hàn đã hỏi, anh ta dĩ nhiên trả lời.
“Không thể nói rõ là vì sao, tôi đã quên mất lần cuối cùng chúng tôi vì lý do gì mà cãi lộn, lúc đó cả hai đều cảm thấy ly hôn là cách tốt nhất cho cả hai.”