Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ trong khoảng thời gian không ngừng bị dày vò, và có vẻ như lúc này cô đã thật sự muốn buông xuôi.
“Nguyễn Tri Hạ!” Giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm xuống có phần đáng sợ: “Em nói lại lần nữa xem!”
Nguyễn Tri Hạ không màn mà nhắc lại lần nữa: “Em thà chết, em nói em thà chết đi, anh nghe rõ chưa!”
Tư Mộ Hàn nắm chặt nắm tay, gằng giọng nói “Sau này không được nói những lời như vậy nữa!”
Đáp lại chỉ là nụ cười lạnh lùng của Nguyễn Tri Hạ, sau đó cô tự điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn suy sụp.
Cuối cùng thì cũng đến nước này.
Đối với Lưu Chiến Hằng mà nói thì Nguyễn Tri Hạ của bây giờ chính là vũ khí tốt nhất để đưa Tư Mộ Hàn vào chỗ chết.
Phải một lúc lâu sau thì Tư Mộ Hàn mới từ phòng ăn bước ra.
Anh đã trở lại với sắc mặt lạnh lùng thờ ơ thường thấy của mình.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong phòng khách, cầm điều khiển từ xa đổi kênh tivi một cách vô vị.
Nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn bước ra, cô lại chẳng hề nhìn Tư Mộ Hàn lấy một cái, cũng không hề nói một câu nào.
Tư Mộ Hàn đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: “Anh phải ra ngoài một chuyến đây.”
Anh nói xong liền im lặng, dường như đang chờ đợi phản ứng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ như thể không hề nghe thấy gì cả, phớt lờ luôn anh.
Cô có thể cảm thấy được sự tức giận và kìm nén của Tư Mộ Hàn. Mặc dùvẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nhưng cô không hề xem được bất kỳ cái gì cả.
Tivi đang chiếu cái gì, cô cũng không nghe lọt tai nổi.
Một lúc sau, hai người vẫn trong trạng thái căng thẳng, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, Tư Mộ Hàn dường như đã chịu thỏa hiệp, liền nói nhỏ: “Anh sẽ về sớm, có việc gì cần cứ nói với người giúp việc nhé.”
Nguyễn Tri Hạ khựng lại môt chút, nhấn đổi kênh, vẫn không nói gì cả.
Tư Mộ Hàn đứng ở bên cạnh cô im lặng vài giây, rồi quay người đi mất.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi lên lầu.
Một lúc sau, Tư Mộ Hàn lại đi xuống.
Nguyễn Tri Hạ có thể cảm thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn cô, nhưng cô vẫn không quay đầu lại.
Một lúc lâu sau, đợi đến khi cô quay đầu lại, đằng sau cô đã không có tiếng đi lại của Tư Mộ Hàn nữa rồi.
Tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài.
Tư Mộ Hàn đi rồi sao.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn đi đến vườn. Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã lái xe đi mất rồi, chỉ để lại hai người vệ sĩ đứng ở cửa biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ ở lại sân một lúc rồi trở về phòng.
Cô dựa vào lưng ghế sắp đi vào giấc ngủ.
Nghe tiếng cười của Tư Nguyễn bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ liền mở mắt.
Tư Nguyễn về rồi sao?
Không biết có phải là Tư Mộ Hàn đoán ra được suy nghĩ của cô hay không. Mấy ngày gần đây, Tư Mộ Hàn đều gửi Tư Nguyễn đến chỗ Cố Tri Dân chơi.