Cố Mãn Mãn có chút không thể kiềm chế được, nhìn thẳng, cô ta trông có vẻ rất thong dong?
“Dù sao không phải được quay bằng máy ảnh chuyên nghiệp, video được quay lại bằng thiết bị ghi chép lại hành trình trên xe có được hiệu quả như này là rất tốt rồi, dùng được là được rồi.” Cố Mãn Mãn vừa nói vừa lưu video lại, sau đó gửi cho nhà báo và các tài khoản maketing.
Sau khi Cố Mãn Mãn gửi video đi, mỉm cười nói: “Tiêu Văn tính toán kỹ lưỡng đến mức nào chắc chắn cũng không tính đến thiết bị theo dõi hành trình của xe.”
Hôm đó, Tiêu Văn mang cafe đến tìm Thẩm Lệ, Thẩm Lệ lười phản ứng với cô ta nên đã trực tiếp lên xe, sau đó Tiêu Văn và Cố Mãn Mãn tranh chấp với nhau, Thẩm Lệ nhìn thấy có một chiếc xe chạy đến phía sau xe cô sau đó dừng xe lại.
Bởi vì biển số xe trông có vẻ may mắn, Thẩm Lệ nhìn thêm mấy lần, ngay lúc đó, Tiêu Văn đã động thủ với Cố Mãn Mãn, Thẩm Lệ không nhìn nữa, xuống xe trả lại cho Tiêu Văn một cái tát.
Sau đó, khi hiện trường chỉ còn lại Thẩm Lệ, Đào Triển Minh mới xuất hiện.
Tâm trạng lúc đó của Thẩm Lệ có chút sụp đổ, sau đó lúc lái xe đến bệnh viện để tìm Cố Tri Dân và Tiêu Văn cô mới nhớ đến thiết bị ghi chép lại hành trình của xe ô tô.
Đào Triển Minh trông có vẻ nho nhã, vô cùng quân tử, phong lưu, nhưng anh ta cũng là một doanh nhân rất thông minh.
Đào Triển Minh đưa video cho Thẩm Lệ, đổi lại Thẩm Lệ phải làm người đại diện cho sản phẩm của công ty anh ta.
Con đường nhân duyên của Thẩm Lệ rất tốt, rất được yêu thích, cho nên năng lực kêu gọi mua hàng của cô cũng số một số hai, rất nhiều công ty đều rất xem trọng Thẩm Lệ, số công ty muốn tìm cô làm người đại diện đếm không xuể.
Cho nên, giá đại diện của Thẩm Lệ cũng không thấp, cho dù công ty trả nổi, cũng phải theo lịch trình của cô mới được.
Mà Đào Triển Minh đã giúp Thẩm Lệ, Thẩm Lệ đương nhiên sẽ ưu tiên nhận làm người đại diện cho Dị Kiền, để thể hiện thành ý, cô còn định giảm giá phí phát ngôn cho Dị Kiền.
Mấy năm nay Dị Kiền phát triển không tệ, nhưng đối với Đào Triển Minh mà nói nhiêu đó vẫn không đủ, anh ta nhìn trúng độ nổi tiếng và mức độ được yêu thích của Thẩm Lệ, đương nhiên cũng vui vẻ dùng một cái giúp đỡ dễ dàng để đổi lại cơ hội hợp tác với Thẩm Lệ.
Sau khi Cố Mãn Mãn công bố video, thì luôn lướt FB.
Cô ấy vừa lướt vừa thì thào: “Sao còn chưa lên hot search?”
“Không nhanh như vậy, đợi nửa tiếng đi.” Thẩm Lệ không chút nào gấp gáp, thậm chí còn có chút muốn biết phản ứng tiếp theo của Tiêu Văn.
Thực ra…không chỉ mong đợi phản ứng kế tiếp của Tiêu Văn, còn có phản ứng của Cố Tri Dân…
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng, suy nghĩ của Thẩm Lệ bị kéo trở về, phát hiện là điện thoại của Cố Mãn Mãn.
“Là số lạ.” Cố Mãn Mãn dùng ánh mắt hỏi Thẩm Lệ có nên nhận không.
“Có thể nhận, em phải từ từ học năng lực ứng biến mà một người đại diện nên có.” Thẩm Lệ biết, Cố Mãn Mãn sợ có công ty hay truyền thông nào gọi tới, sợ mình nói sai.
Cố Mãn Mãn nhận điện thoại, không biết nghe thấy người đầu kia nói câu gì, sắc mặt lóe lên sự kinh ngạc, mở loa ngoài.
Sau đó, Cố Mãn Mãn hỏi qua điện thoại: “Anh nói anh là người đại diện của Tưởng Viên?”
Thẩm Lệ nghe vậy, sắc mặt khựng lại, đặt tạp chí trong tay xuống, áp lại phía Cố Mãn Mãn.
Trong điện thoại là giọng đàn ông trung niên: “Đúng vậy, tôi là người đại diện của Tưởng Viên, liên quan đến lời đồn trên mạng hôm qua, phía chúng tôi muốn cùng xử lý với cô Thẩm, phía cô cảm thấy thế nào?”