Nguyễn Hương Thảo tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hết hy vọng, nhưng không bảo đảm lần sau cô còn có thể may mắn như vậy đâu.
Còn có một điểm khiến người ta kỳ lạ chính là lúc đó Nguyễn Hương Thảo đã có bằng chứng chính xác, còn có người kéo ra ngoài được…
Chuyện này còn có tính chất tệ hơn năm đó cô ta muốn đụng chết Nguyễn Tri Hạ.
Năm đó Trần Tuấn Tú có thể bảo vệ Nguyễn Hương Thảo đi ra rất dễ dàng.
Mà lần này, còn có ai có thể bảo vệ cho Nguyễn Hương Thảo đi ra nữa, sẽ là ai chứ?
Ai có thể có năng lực lớn như vậy, lại có lý do gì mà muốn bảo vệ Nguyễn Hương Thảo đi ra chứ?
Trong thời gian đó, Nguyễn Tri Hạ ngủ mê man ba năm, tỉnh lại liền mất trí nhớ, bây giờ đột nhiên khôi phục trí nhớ lại giống như thời gian đang trêu đùa với cô vậy, lập tức bỏ qua ba năm.
Tất cả mọi chuyện tranh nhau tới, làm cho cô có phần đáp ứng không xuể, trong giây lát vẫn chưa hoàn hồn.
Khi Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ vội vàng chạy trở về, mở cửa nhìn mới phát hiện ti vi trong phòng khách đang bật.
Nguyễn Tri Hạ kêu lên một tiếng: “Tri Hạ?”
Tư Hạ từ trên ghế sofa đứng lên, trên cằm và mặt đều là vụn khoai tây chiên, tóc tai rối bời, trong tay còn cầm điều khiển từ xa.
Cô bé nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì ánh mắt lập tức sáng lên, ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
Dáng người Tư Hạ nhỏ bé, vừa rồi cô bé ngồi ở trên sô pha, bị thành sofa che mất nên Nguyễn Tri Hạ không thể nhìn thấy cô bé.
Cô bé từ trên ghế sofa chạy xuống, chân trần chạy về phía Nguyễn Tri Hạ, trên tay vẫn nắm thật chặt điều khiển từ xa.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống để phối hợp với chiều cao của cô bé, lau vụn bánh trên mặt cô bé và bế cô bé lên: “Con đang làm gì thế?”
“Ti vi.” Tư Hạ vung vẩy điều khiển từ xa trên tay và chỉ vào ti vi phía sau.
Thẩm Lệ đi tới trước sô pha xem, thấy đồ ăn vặt đầy trên ghế sa lon, phía trên còn rơi vãi đầy khoai tây chiên và kẹo, bên cạnh đặt một hộp sữa chua.
Thẩm Lệ thấy thế liền cười không dừng lại được: “Ha ha ha! Ôi trời ơi, Tri Hạ làm sao tìm được đồ ăn vặt của dì, còn tự mình xé ra được vậy! Vậy cũng quá lợi hại rồi.”
Nguyễn Tri Hạ bế Tư Hạ đi tới, nhìn thấy đống bừa bãi trên sô pha thì hơi dở khóc dở cười.
“Những thứ này đều là do con tự lấy à?” Nguyễn Tri Hạ đặt Tư Hạ đứng ngay ngắn ở trên sô pha, làm cho tầm mắt của cô bé ngang với mình.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thoạt nhìn hơi nghiêm túc. Tư Hạ đại khái cũng cảm giác được vẻ mặt mẹ không đúng lắm, bàn tay nhỏ bé giấu sau lưng chà chà, mắt chớp chớp rồi nói khẽ: “Vâng.”
Thẩm Lệ đẩy Nguyễn Tri Hạ một cái: “Cậu dọa cho con bé sợ rồi.”
“Con xem thử, có phải con làm bẩn sô pha của dì Thẩm không?” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào những vụn đồ ăn đầy trên sô pha và hỏi cô bé.
Tư Hạ nhìn theo tay của Nguyễn Tri Hạ rồi ngây người gật đầu.
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ không khỏi mềm xuống: “Lần sau con không thể đề đồ bừa bãi và làm bẩn cả sô pha như vậy được. Có phải con nên cùng dì Thẩm dọn sạch không?”
Tư Hạ vô cùng ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Nên.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ Tư Hạ ngoan ngoãn như vậy thì đột nhiên cảm giác mũi cay cay.
Cô chợt quay lưng lại, nước mắt không ngừng rơi ra.
Nguyễn Tri Hạ cố bình tĩnh và làm cho giọng nói của mình nghe giống bình thường: “Tri Hạ cùng dì Thẩm dọn sô pha, mẹ đi vệ sinh một lát nhé.”
Cô nói xong liền vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào phòng vệ sinh liền đóng mạnh cửa lại, dựa vào cửa và chậm rãi trượt xuống đất, giơ tay ôm mặt cố nén tiếng khóc.
Ngoài cửa, Tư Hạ thấy Nguyễn Tri Hạ đột nhiên xoay người đi tới phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại thì hơi luống cuống chỉ vào cửa phòng vệ sinh và lại nhìn về phía Thẩm Lệ: “Mẹ?”
Thẩm Lệ tất nhiên cũng đã nghe được tiếng khóc trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ.