Ca phẫu thuật này được thực hiện khá chậm, trời đã sáng, Giang Húc Đông đã được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người anh ta lắp đây các ống to nhỏ khác nhau, sắc mặt tái nhợt như ma cà rồng, nếu không phải lồng ngực vẫn hơi căng lên trùng xuống, sế có người tưởng đây là người chết, Vũ Nguyên Hải mím môi bước lên, dùng hai tay bóp chặt thành giường, nhìn người đàn ông đang nẵm.
“Ca phẫu thuật diễn ra thành công tốt đẹp, nhưng vẫn có thể xảy ra một số phản ứng đào thải nghiêm trọng. Có thể khắc phục được hay.
không còn phụ thuộc vào sức đề kháng và ý chí của chính bệnh nhân.
Nếu tình hình ổn, bệnh nhân có thể được chuyển khỏi ICU trong vòng một tuần”
Sau khi bác sĩ giới thiệu sơ qua về tình trạng bệnh nhân, anh ta từ từ dựa lưng vào tường đi đi lại lại, rõ ràng ca phẫu thuật này là một thử thách lớn đối với thể lực và tinh thần của anh ta, anh ta tập trung đứng gần sáu tiếng đồng hồ, có thể ra ngoài được đã là tốt rồi.
“Phái người bảo vệ nghiêm ngặt, dù thế nào đi nữa cũng phải cứu sống người, cho dù có thể thiếu chân thiếu tay nhưng người vẫn phải sống!”
Dặn dò xong, thấy ở đây không có chuyện gì nữa, Tư Mộ Hàn xoay người bước lên lầu.
Vệ sĩ trên lầu canh gác thêm nghiêm ngặt hơn, cho dù Tư Mộ Hàn muốn đi vào cũng phải trải qua kiểm tra gắt gao mới có thể qua được.
Chỉ riêng việc kiểm tra này đã khiến anh mất gần mười phút trước.
khi đến cửa phòng.
Anh thận trọng mở cửa đi vào, người đang nằm bên trong chính là Công tước Otto, lúc Giang Húc Đông xảy ra chuyện, vệ sĩ đã nhanh chóng đưa người đến đây, trước kia Tư Mộ Hàn cũng không có.
thời gian đến thăm, lần này cũng được coi là toại nguyện.
Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, tuy rằng không biết nói cái gì trước mặt ngài, nhưng trong bụng vẫn nghĩ được một ít, sau khi ngồi xuống, đầu óc Tư Mộ Hàn trở nên trống rông, không biết nên nói gì.
Ngồi được mười phút, khi định đứng dậy rời đi, ông lão trên giường.
nhằm mắt đã tỉnh lại, đôi mắt vốn nhắm nghiền đã mở ra rồi, Tư Mộ Hàn lúc này mới có chút hoảng hốt, anh thậm chí còn không biết công tước Otto mở mắt từ khi nào và phát hiện ra sự tồn tại của mình từ khi nào.
“Ông ngoại, con sẽ gọi bác sĩ, ông chờ một chút” Sau khi thấy người đó tỉnh lại, Tư Mộ Hàn nhanh chóng ấn chuông gọi, năm sáu bác sĩ và vài y tá xông vào, giống như một buổi diễn tập quy mô.
lớn vậy.
Tư Mộ Hàn đồn về phía sau, anh đi thẳng tới bên cửa số, cầm thoại di động lên xem, chưa đến tám giờ, còn sớm, vốn định gọi ện thoại cho Nguyễn Tri Hạ, anh ta lại gọi cho quản gia vẫn đang ở nhà dọn đẹp tàn cục.
“Thưa ông chủ, anh có gì cần dặn dò ạ?” Người quản gia liếc nhìn xem người gọi điện đến là ai, rồi nhanh chóng bắt điện thoại, hỏi.
“Nếu bà chủ tỉnh lại đi xuống lầu, bảo cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt, công tước Otto tỉnh lại rồi” Tư Mộ Hàn điềm tĩnh nói, chỉ trong mấy phút đồng hồ bác sĩ kiểm tra, anh không chỉ gọi điện về nhà mà còn thông báo cho Nguyễn Kiến Định.
Nguyễn Kiến Định đến rất nhanh, sau mười phút bác sĩ kiểm tra Nguyễn Kiến Định đã đến nơi, còn Nguyễn Tri Hạ thì không thấy bóng dáng đâu, chắc vẫn đang ngủ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất khó để cô có thể chạy ra ngoài, tốt hơn hết nên nghỉ ngơi một lát “Ông ngoại, ông thấy trong người thế nào?” Công tước Otto tỉnh dậy, anh em nhà họ Nguyễn chắc chẳn là hai người vui nhất.
“Ông không sao….. Mấy ngày nay Abel vẫn an phận chứ?” Tỉnh dậy.
và có thể nói chuyện, công tước Otto hít một hơi thật sâu rồi hỏi, cả người chỉ cảm thấy tức ngực và khó thở, như thể gần như không thể thở được.