Tư Mộ Hàn nói rất mau sẽ trở lại thì đúng là nhanh thật.
Từ khi anh ra ngoài đến khi về tới nơi chỉ tốn mười phút mà thôi.
Ba người cùng đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Tư Gia Thành: “Cậu đánh nhau với người khác à?”
Tư Gia Thành bĩu môi: “Đúng vậy.”
Cho dù cậu không thể để cho Tư Mộ Hàn biết nguyên nhân đánh nhau, nhưng trên mặt cậu dán mấy miếng dán vết thương lớn như vậy, Tư Mộ Hàn cũng không đến mức lâu như vậy mới nhìn thấy chứ?
Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được câu nói “Có bạn gái thì chẳng còn tính người” nghĩa là gì.
Câu này đại khái chính là nói về người như anh họ của cậu vậy.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi: “Cho nên Nguyễn Tri Hạ mới phải tới trường học của cậu à?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn phải gọi điện thoại cho anh…”
Từ cuối cùng nghẹn lại ở trong cổ họng, Tư Gia Thành nói ra cũng không phải, mà không nói ra cũng không phải.
Sau đó, cậu co người trong thang máy, cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Sao lại… nói ra rồi?
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng liếc nhìn Tư Gia Thành. Cứ vào thời điểm mấu chốt thì giống như xe tuột xích, cô cũng không giúp được cậu nữa rồi!
Tư Mộ Hàn cười một tiếng không rõ có ý gì. Tư Gia Thành run rẩy, trốn đến phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, giả vờ làm như mình không biết gì cả.
Khi ra khỏi thang máy, Tư Mộ Hàn đi ở phía trước, Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đi theo phía sau.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình và Tư Gia Thành giống như hai đứa trẻ mắc lỗi sợ bị người lớn mắng, mà Tư Mộ Hàn chính là người lớn kia.
Cô cũng kinh ngạc trước ví dụ của bản thân mình.
Nguyễn Tri Hạ xoay người, lặng lẽ rút cánh tay của mình đang bị Tư Gia Thành lôi kéo: “Tiểu Thành, cậu tự bảo trọng nhé.”
“…”
Khi lên xe, Nguyễn Tri Hạ vẫn quyết định giúp Tư Gia Thành một tay, chủ động ngồi ở ghế sau với Tư Mộ Hàn.
Chỉ là cô ngồi vào bên cạnh Tư Mộ Hàn được ba giây lại hối hận.
Bởi vì người đàn ông không biết xấu hổ kia vừa lên xe đã nắm tay cô, còn sờ mặt của cô nữa…
Ở phía trước còn có Thời Dũng và Tư Gia Thành đang ngồi, bảo mặt mũi của cô để ở đâu đây?
Khi cô hất cánh tay từ bên cạnh thò qua đến lần thứ N, người đàn ông không biết xấu hổ kia còn cười ra một tiếng: “Hôm nay em ngoan quá nên tôi muốn chạm một cái mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nhìn anh: “Tôi là mèo hay sao mà thấy ngoan là muốn chạm một cái chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Tư Mộ Hàn véo nhẹ một cái vào tay của cô rồi mới nói: “Chạm một cái cũng không đủ.”
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ khẽ giật giật vài cái, quay đầu nhìn hai người ngồi ở trước mặt.
Cô phát hiện Thời Dũng và Tư Gia Thành đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng bả vai của hai người bọn họ đều đang run rẩy – bọn họ đang cười!
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức trực tiếp đạp Tư Mộ Hàn một cái.
Không phải là quá đau.
Nhưng Tư Mộ Hàn cũng biết mình không thể chọc cô nữa.
Chương 272:
Khi chiếc xe dừng lại ở cửa biệt thự, Nguyễn Tri Hạ là người đầu tiên nhảy xuống xe, bước đi như bay vào biệt thự giống như phía sau có ma đuổi.
Tư Gia Thành theo sát cô.
Nhưng phía sau nhanh chóng vang lên giọng nói giống như Diêm Vương đòi mạng cậu vậy: “Tư Gia Thành, cậu tới phòng làm việc chờ tôi.”
Tư Gia Thành dừng lại, quay đầu cười lấy lòng nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh họ à, lần sau em chắc chắn sẽ không đánh nhau nữa. Em biết sai rồi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng nhưng từ chối cho ý kiến, cũng không nói cậu có thể không cần đi tới phòng làm việc.
Cho nên, Tư Gia Thành cuối cùng vẫn phải đi tới phòng sách.
Cậu lo lắng không yên, đợi trong phòng sách một lúc mới thấy Tư Mộ Hàn bước vào.
“Nói đi, sao cậu lại đánh nhau?” Tư Mộ Hàn đi thẳng tới và ngồi xuống đối diện Tư Gia Thành, giọng điệu cực kỳ bình thản.
Bình thường thoạt nhìn Tư Mộ Hàn rất lãnh đạm, nhưng người quen biết anh vẫn có thể dễ dàng cảm giác được cảm xúc của anh thay đổi.
“Em chỉ tranh cãi với bạn học cùng lớp một chút rồi đánh nhau thôi.” Tư Gia Thành nói xong lại nghiêm túc nói tiếp: “Anh họ, em thật sự biết sai rồi. Sau này em sẽ không tùy tiện đánh nhau với bạn học nữa.”
Cậu thành thật bảo đảm và nhận sai cũng không làm cho Tư Mộ Hàn ngừng hỏi: “Tôi hỏi vì sao cậu đánh nhau?”
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn Tư Gia Thành, trong đôi mắt đen láy bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong có lại có phần hiểu rõ.
Đối diện với ánh mắt của Tư Mộ Hàn, Tư Gia Thành cảm thấy mình không thể giấu được anh điều gì.
Nhưng cậu biết rõ ràng, nếu như Tư Mộ Hàn nghe được lời này thì nhất định sẽ đau lòng.
Tư Gia Thành không nói, Tư Mộ Hàn cũng không giục cậu.
Khi còn bé Tư Gia Thành đã ở cùng Tư Mộ Hàn trong thời gian rất dài, khi đó cậu cũng rất giỏi gây chuyện. Bình thường đều là anh đi dọn cục diện rối rắm cho cậu.
Nhưng cậu chưa bao giờ chủ động nhận sai.
Mà hôm nay không chỉ cậu chủ động nhận sai, ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng ngậm miệng không muốn nhắc tới chuyện này.
Người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia có chút ngoan cố, cô hẳn sẽ rất nghiêm túc về chuyện trẻ con đánh nhau như vậy, cho nên không thể không nói với anh câu nào.
Ban đầu cô gọi điện thoại cho anh có thể là muốn thông báo với anh về chuyện Tư Gia Thành đánh nhau ở trường học.
Nhưng sau đó, cô lại không nhắc tới một từ.
Điều này rất kỳ lạ.
“Cậu không nói à?” Tư Mộ Hàn chờ một lúc thấy cậu vẫn không chịu mở miệng, anh không chút hoang mang nói: “Vậy tôi sẽ gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp của cậu.”
Tư Gia Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng!”
Nếu Tư Mộ Hàn gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp của cậu, thầy ấy định sẽ nói. Mà chuyện như vậy bị người khác nói ra còn không bằng để cậu nói.
Tư Gia Thành cắn răng nói: “Bọn họ nói chuyện mợ bị… chết.”
Cậu nói tới hai từ ở giữa, giọng điệu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tư Gia Thành còn nhỏ nhưng cũng hiểu nhiều về đạo lí đối nhân xử thế.
Cậu vừa dứt lời, trong phòng lại rơi vào một sự im lặng làm cho người ta thấy khó thở.
Tư Gia Thành siết chặt nắm tay nhưng không dám mở miệng nói gì, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Một lát sau, cậu nghe thấy giọng của Tư Mộ Hàn hơi khàn khàn: “Đi ra ngoài đi.”