Nếu không phải có những vệ sĩ giỏi mấy thứ này, ước chừng phải đợi hai mẹ con họ tỉnh lại mới có thể tìm được.
Tư Mộ Hàn như tìm lại được bảo bối đã mất, cẩn thận đưa Nguyễn Hướng Minh ra, đưa cho Nguyễn Kiến Định đang đứng một bên, sau đó cẩn thận đưa Tôi Tri Hạ ra khỏi hốc cây, ôm vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi cô rồi mới ôm về.
Có thể thoát khỏi bàn tay Abel, tuy rằng có chút bẩn bụi, Tư Mộ Hàn cũng cảm thấy vui rồi, chỉ có điều……
Anh vừa suy nghĩ, vừa nhìn về phía Nguyễn Kiến Định đang đi bên cạnh, Nguyễn Minh Tú và Tinh Hòa đã bị bắt và đem đi ……
“Anh, chuyện của chị dâu và Tinh Hòa cần có một kế hoạch lâu dài, anh đừng nóng vội. Abel sẽ không làm hại họ trong lúc này. Giang Húc Đồng và Vũ Nguyên Hải vẫn đang trong tay chúng ta, cho dù phải trao đổi, cũng phải cứu hai người họ!”
Tinh Hòa là đứa bé mà anh ta mong đợi đã từ rất lâu rồi, từ nhỏ cậu bé đã mềm yếu và ngoan ngoãn, ngay cả một người sắt đá như Tư Mộ Hàn cũng sắp tan chảy. Đem con gái của anh ta đi, cũng không khác gì lấy đi mạng sống của anh ta.
“Về nhà nghĩ cách, cậu thu xếp cho hai người họ trước, tìm bác sĩ kiểm tra kỹ càng xem có bị thương ở đâu hay không.”
Sau khi tìm hiểu qua chuyện này, Nguyễn Kiến Định đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy rằng sắc mặt của anh ta vẫn chưa được tốt lắm, nhưng anh ta đã có thể bình tính suy nghĩ.
“Anh cả, anh vào phòng làm việc đợi tôi, tôi xử lý mọi chuyện ở đây xong rồi sẽ vào tìm anh ngay lập tức.”
Mặc dù đã tìm thấy cô gái nhỏ, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không thể yên tâm nếu không kiểm tra xem cô có bị thương hay không, đương nhiên anh phải thu xếp trước khi rời đi.
“Được rồi, tôi đã xác định được giản điệp là ai, đợi cậu đến bàn bạc biện pháp đối phó, tôi sẽ gửi ảnh và lý lịch cho cậu”
Nguyễn Kiến Định gật đầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, nói xong thì cũng đã về đến biệt thự, đưa đứa nhỏ trên tay cho Trần Bắc đứng bên cạnh, bảo anh ta đưa đi bác sĩ khám bệnh, Nguyễn Kiến Định sải bước nhanh về hướng phòng làm việc.
“Bác sĩ đã đến chưa?” Đợi cho sau khi Nguyễn Kiến Định rời đi, Tư Mộ Hàn mới ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hít thật sâu trên cổ cô, cho đến khi cả con tim tràn ngập hương vị của cô rồi mới từ từ đặt xuống.
“Chủ tịch yên tâm, tôi đã dặn dò cho người chăm sóc ở trên lầu.” Trần Bắc dẫn Nguyễn Hướng Minh lên lầu, lúc tìm thấy cậu bé còn mơ mơ màng màng mà bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Hướng Minh lên phòng khám nhé, mẹ còn chưa dậy, con trai ngoan đi với chú Trần Bắc trước, được không!”
Tư Mộ Hàn ngồi xổm xuống, động tác có chút khó khăn, nhưng anh quỳ một gối xuống, đặt cậu bé ngồi lên, vừa xoa đầu vừa nói, cậu bé nở một nụ cười an ủi với anh.
“Bố, con không sao. Bố đưa mẹ đi kiểm tra trước đi ạ, lúc chạy trốn mẹ đã ôm con chạy, là tại con không tốt, con không bảo vệ được mẹ, bảo vệ được em, bảo vệ được mợ nữa. Tinh Hòa bây giờ sao rồi ạ?”.
Là anh trai lại không bảo vệ được em gái mình, Nguyễn Hướng Minh cảm thấy vô cùng khó chịu và buồn bã, rõ ràng cậu là nam tử hán đại trượng phu, cuối cùng lại phải để mẹ ôm vào lòng để bỏ chạy, thật là thất vọng!
“Con còn nhỏ, cho nên đương nhiên cần bố mẹ che chở. Khi lớn lên, đương nhiên có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ”
Tư Mộ Hàn thật sự không giỏi an ủi người khác, nói được vài câu cũng không nói được nữa, chỉ có thể đứng dậy ôm Nguyễn Tri Hạ trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, anh lau rửa mặt mũi tay chân cho cô, thay quần áo sạch sẽ, động tác cũng khá thành thục, dù sao khi cô mang thai, Tư Mộ Hàn cũng đã làm qua việc này, sau khi mọi thứ đã xong xuôi, anh mới gọi bác sĩ đến.