“Chúng em đang ở bệnh viện rồi.” Khi Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, thang máy vừa vặn đi xuống.
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ bước vào thang máy.
Không có tín hiệu trong thang máy, vì vậy cô cúp điện thoại rồi đợi thang máy đi lên.
Lên đến tầng trên, vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy Hạ Thời Yến đang đợi bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ gọi to: “Anh cả.”
Hạ Thời Yến trả lời một tiếng, rồi liếc nhìn Thẩm Lệ phía sau cô.
Thẩm Lệ không thích gia đình họ Nguyễn, cô ấy liếc nhìn Hạ Thời Yến cũng không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ cũng không giới thiệu Thẩm Lệ với Hạ Thời Yến, thấy không cần thiết.
Hạ Thời Yến không nói gì cả, đưa họ đến phòng bệnh.
Anh vừa đi vừa nói: “Phần lớn thời gian của Hương Thảo đều trong trạng thái hôn mê, cơ thể em ấy có quá nhiều vết thương, có thể khiến các em thấy sợ.”
Nguyễn Tri Hạ không tỏ rõ ý kiến gì cả, đi theo Hạ Thời Yến vào phòng bệnh.
Trên chiếc giường màu trắng, một chỗ phình nhẹ tượng trưng cho ai đó đang nằm trên đó, nhưng nếu ban đầu bạn không biết ai đó đang nằm trên giường, thì sẽ rất khó nhận ra.
Chứng tỏ người bệnh đó cực kỳ gầy, yếu.
Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ nhìn nhau, khẽ nghiêng người về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đi đến bên cạnh giường, cúi xuống rồi gọi: “Hương Thảo.”
Người trên giường không trả lời.
Hạ Thời Yến quay đầu lại nói với Nguyễn Tri Hạ: “Em ấy ngủ rồi.”
Sau đó, anh đưa tay ra mở chăn của Nguyễn Hương Thảo, lộ ra cả khuôn mặt của Nguyễn Hương Thảo.
Thẩm Lệ ở bên cạnh ngay lập tức hít vào một hơi, ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ khẽ thay đổi.
Đó hoàn toàn không phải là khuôn mặt của một người bình thường. Khuôn mặt gầy hóp đến mức có thể nhìn thấy hình dạng xương, hốc mắt cũng trũng sâu xuống, chỉ còn một lớp da trên xương gò má…
Không thể nhận ra Nguyễn Hương Thảo của ngày trước.
Nguyễn Tri Hạ tiến đến hai bước, lúc này Nguyễn Hương Thảo vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.
Vì Nguyễn Hương Thảo bây giờ quá gầy, đôi mắt của cô ấy trông to hơn, trông có chút kỳ lạ.
Nguyễn Hương Thảo dường như đang gặp ác mộng, đôi mắt cô mở to như một chiếc chuông đồng, ánh mắt nhìn hướng lên trần nhà, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp.
Sau đó, lại bắt đầu tạo ra những tiếng động lạ ” ư ư a a”.
“Hương Thảo!” Mặc dù Hạ Thời Yến từng không muốn quan tâm đến Nguyễn Hương Thảo nữa, nhưng dù sao thì cô vẫn là em gái ruột của mình. Mẹ của hai người đã mất sớm. Khi còn nhỏ hai người vẫn chăm sóc lẫn nhau nên vẫn còn tình cảm.
Tuy nhiên, khi lớn lên, Nguyễn Hương Thảo trở nên hư hỏng.
Mặc dù Hạ Thời Yến không phải là một người tốt, nhưng so với Hương Thảo mà nói, đã là một người tốt rồi.
“Hương Thảo, nhìn anh này, anh là anh trai.”
Hạ Thời Yến dỗ dành Nguyễn Hương Thảo với giọng nói nhẹ nhàng, Thẩm Lệ lặng lẽ thì thầm vào tai Nguyễn Tri Hạ mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Không ngờ, Hạ Thời Yến lại đối xử tốt với Nguyễn Hương Thảo như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng là anh em ruột.”
Thẩm Lệ nhướn lông mày, không tiếp lời.
Nguyễn Hương Thảo dường như cuối cùng cũng nhận ra Hạ Thời Yến, ánh mắt cô có chút tập trung.
Hạ Thời Yến thì thầm với cô: “Tri Hạ đến thăm em.”
Nguyễn Hương Thảo trông có vẻ như rất ngỡ ngàng, như thể cô không thể nhớ ra ai là “Hạ Hạ” vậy.