Tư liệu mà Nguyễn Kiến Định đưa không quá dày, nhưng nhìn xem cũng tốn kha khá thời gian. Công tước Otto không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì ghi trong đấy, ông xem cực kỳ chăm chú và chậm rãi, gần mười phút mới lật sang một trang. Mỗi lần lật qua lật lại để xem, trong lòng ông lại càng nghiêm trọng hơn một ít. Những năm nay, chẳng biết ông đã làm trò trống gì, mà con của ông có thể ngay dưới tầm mắt ông làm ra loại chuyện như thế này!
Ông vậy mà vẫn bị lừa gạt mới tài, lại còn tưởng mình đã kiểm soát tốt đứa con của mình mà đắc chí. Ông quả là một thằng hề nực cười từ đầu đến đuôi. Không chỉ riêng gì Abel Yaren, mà hành vi phạm tội của Elyson và Alex cũng khiến ông cảm thấy nản lòng. Ông quả là đáng chết…
Một hồi sau khi xem hết toàn bộ tư liệu, Công tước Otto đương ngồi trên ghế một mình tự ngẫm rất lâu, đến tận khi Nguyễn Kiến Định gõ cửa đi vào, Công tước Otto mới tỉnh hồn lại, ông không chảy giọt nước mắt nào, nhưng hốc mắt lại đỏ ửng.
“Chuyện của Yelis ông đã hiểu rõ ràng toàn bộ mọi chuyện rồi, mấy đứa con này của ông đúng là tốt thật, tay của bọn nó chẳng có đứa nào sạch sẽ cho đặng. Chuyện này con đừng nhúng tay, ông muốn tự mình xử lý. ít nhất là ông muốn tự mình xử lý Abel!”
Kẻ mà ông những tưởng là người sạch sẽ nhất không ngờ rằng đấy là kẻ mang bàn tay bẩn tưởi nhất. Năm ấy chỉ đuổi gã ta đi, đúng là càng tạo điều kiện cho đám lang sói kia! Công tước Otto cắn răng, sinh lòng ác độc mà rång.
“Ông ngoại, con biết ông hiện đang rất khó chịu, nhưng bây giờ con vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực nhất về xưởng thuốc kia của Abel, những thứ này chẳng qua chỉ chứng tỏ rằng ông ta có mua một ít nguyên liệu tạo thuốc phiện, và một ít tư liệu về đám xã hội đen ở các địa phương. Điểm trọng yếu nhất hiện thời vẫn chưa tóm gọn được, chúng ta hãy cùng chờ thêm một lát.
Không riêng gì ông, con cũng muốn tự tay báo thù cho bố và mẹ của mình.”
Đợi nhiều năm như vậy rồi, một đám bia đỡ đạn cũng đã bị anh diệt gọn rồi, cuối cùng cũng moi ra được kẻ cầm đầu, có thể hiểu được Nguyễn Kiến Định cũng có bao nhiêu kích động. Nếu đã báo thù thì chính tay mình đâm kẻ thủ ác mới là cách tốt nhất. Nếu không, cả đời này anh ta cũng chẳng có cách nào an lòng được.
“Ông đã cho người đi tra xét rồi ạ, đã có vài ba manh mối rồi. Vậy chờ thêm chút nữa!”
Công tước Otto bỗng thấy cả người mình đều cực kỳ mỏi mệt đến muốn khụy ngã, tóc dường như cũng bạc đi thêm so với trước kia, mới liếc nhìn một chút thôi, mà Nguyễn Kiến Định cứ tưởng như ông đã già thêm mấy tuổi.
“Ông ngoại, con muốn biết, năm ấy rốt cuộc Abel đã làm ra chuyện gì mà khiến ông đuổi ông ta đi?”
Chuyện này khiến Nguyễn Kiến Định trăn trở rất lâu, đồng thời cũng đi truy tra quãng thời gian dài ngay thời điểm ấy, căn bản là hoàn toàn không có sự kiện gì quá sức nghiêm trọng xảy ra cả. Nếu đã như thế, vậy điều này chứng minh chuyện ấy hẳn đã bị ông ngoại đè nén lại.
Nhưng chuyện này có khi chính là cọng rơm cuối cùng đè lên người con lạc đà. Khi ấy anh từng nói rằng Abel không có nhược điểm, chuyện này có khi chính là nhược điểm chí mạng của ông ta, chính là điểm đột phá để đánh bại Abel.
Nhắc đến chuyện ấy, Công tước Otto bỗng thở một hơi dài: “Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, ông cũng không gạt con làm chi nữa.”
“Nhưng mà, chuyện này dù gì cũng chẳng phải là chuyện trong sáng tốt đẹp gì cho cam. Ông không phản đối con đem chuyện này đi ra ngoài, dù rằng ông đã đem con bé đi ẩn cư rồi, nhưng ông không biết được liệu Abel có tìm ra con bé hay không.”
Chuyện cũng đã đi đến bước này rồi, Công tước Otto cũng chẳng sợ sẽ bị bại lộ nữa.
“Xin ông cứ yên tâm, con sẽ cố hết sức để che chở người kia, sẽ không để Abel dễ dàng tìm ra.”
Nguyễn Kiến Định biết rõ ông đang lo lắng điều gì, suy tư trong thoáng chốc, sau đấy ngẩng đầu, cất giọng tràn đầy chân thành.