Bên kia, Nguyễn Tri Hạ ngủ một mạch tới tận trưa mới tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, sau khi nhận ra đó là phòng mình, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, cả người như: sụp đổ.
Nằm một lúc lâu sau, cô mới từ từ chống tay ngồi dậy, cuộc rượt đuổi đêm qua khiến toàn thân cô đau nhức, ngay cả việc đứng dậy cũng trở nên khó khăn.
Trước khi cô cố gắng rời khỏi giường, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, và cậu bé Nguyễn Hướng Minh “bạch bạch bạch” chạy vào.
“Mẹ ơi, mẹ có sao không?” Cậu bé cũng vừa tỉnh dậy, căn phòng tối om khiến cậu bé vô thức nghĩ rắng mình vẫn chưa được cứu, cậu bé lao ra ngoài nhanh như điên, sau đó mới từ từ nhận ra, nhớ rắng mình đã được bố và cậu đưa về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, liền vào phòng mẹ để xem.
“Mẹ không sao, Hướng Minh của mẹ vẫn ổn chứ?” Mặc kệ nỗi đau.
thể xác, Nguyễn Tri Hạ bế cậu bé ôm vào lòng.
“Không biết bố đi đâu rồi, con không tìm thấy bố đâu, mẹ đừng buồn, con sẽ luôn ở bên mẹ” Nhìn trái nhìn phải không thấy cũng không nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn, Nguyễn Hướng Minh lo lắng Nguyễn Tri Hạ sẽ buồn, võ lưng an ủi cô.
“Mẹ không sao, bây giờ bố con chắc đang bận công việc, chắc chắn bố đang nghĩ cách trả thù cho mẹ con mình, đợi tối bố về, chúng ta sẽ hỏi bố” Nguyễn Tri Hạ rất hiểu chuyện này, cho nên Tư Mộ Hàn không ở bên cạnh, cô cũng không cảm thấy buồn.
Hai mẹ con đang ôm nhau thì thầm to nhỏ thì có tiếng gõ cửa, là giọng của quản gia Sơn: “Bà chủ, ông chủ bảo tôi nới với bà chủ, nếu đã tỉnh rồi và thấy trong người đã khá hơn thì bệnh viện một lát, công tước Otto tỉnh lại rồi!”
“Anh nói ông ngoại tỉnh lại rồi sao?” Nghe được tin này, Nguyễn Tri Hạ không còn quan tâm đến những chuyện khác nữa, cô buông cậu bé xuống, vội vàng bước xuống giường, vừa bước tới cửa, chợt nghĩ đến quần áo mình đang mặc, rồi vội vàng chạy lại: “Quản gia, ông đi chuẩn bị xe, ba mươi phút nữa sẽ xuất phát đến bệnh viện”
Nói xong, cô liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Minh và đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Cô làm mọi việc thật nhanh, chưa đầy mười phút hai người đã ra khỏi phòng tắm, bước xuống tầng.
Quản gia đã đứng chờ sẵn ở phòng ăn từ lâu, khi thấy hai người bước xuống, ông ta liền bước tới hai bước: “Ông chủ đã dặn tôi bảo đầu bếp chuẩn bị canh cho bà chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ uống chút rồi đi vẫn kịp” Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
“Vậy thì nhanh lên đi, tôi còn phải đến bệnh viện” Nghe được Tư Mộ Hàn đích thân dặn dò, trong lòng Nguyễn Tri Hạ mặc dù rất vội, nhưng vẫn nắm tay Hướng Minh, đi về hướng bàn ăn, mắt nhìn chằm chäm vào bếp.
Cậu bé Nguyễn Hướng Minh nhanh nhảu giúp mẹ sắp xếp dụng cụ ăn, hai tay đặt lên bàn ngay ngắn chờ được ăn.
*À đúng rồi, Mộ Hàn đi đâu rồi? Sao không thấy anh ấy đâu? Còn cả Minh Tú và Tỉnh Hòa nữa, đêm qua tìm thấy họ ở đâu?” Đầu óc Nguyễn Tri Hạ vẫn còn mơ màng khi tỉnh dậy, ngoài ra, cả người như bị choáng váng về thông tin mà Nguyễn Hướng Minh và quản gia báo, bây giờ ngồi lại mới hoàn toàn bình tình, mới nghĩ đến việc hỏi thăm tung tích của hai người còn lại.
“Bà chủ, cô chủ nhỏ Tinh Hòa và cô Nguyễn đêm qua không thể quay về, ông chủ và chủ tịch Nguyễn đang nghĩ cách cố gảng giải cứu họ” Quản gia thở dài, chuyện này có lẽ bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, nhưng nếu cứ cố che giấu, hậu quả chỉ càng tồi tệ hơn….
“Cái gì mà không thể quay về? Ý là đêm qua bọn họ đã bị bắt đi rồi sao?” Giọng Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên khi nói.