“Có quen không?” Cố Mãn Mãn nhỏ giọng hỏi.
Đào Triển Minh muốn chạy giả vờ như không nhìn thấy bà cụ.
Nhưng bà Đào tay chân linh hoạt, đi rất nhanh, anh ta vốn không có thời gian chạy.
“Triển Minh, để bà nhìn cháu xem, cháu nói đi, cháu về thành phố Hà Dương lâu như vậy, bà chỉ gặp cháu được hai lần, cháu đúng là người bận rộn…”
Bà Đào đi đến trước mặt, ra vẻ tức giận dạy dỗ Đào Triển Minh.
“Đêm hôm khuya khoắt, sao bà lại ở chỗ này?” Đào Triển Minh nhìn xung quanh thì phát hiện chỉ có một mình bà Đào.
Nhưng anh ta nói xong, cũng không thấy bà Đào trả lời, bởi vì Cố Mãn Mãn đã hấp dẫn lực chú ý của bà rồi.
Trước đó bà Đào đã nhìn thấy ảnh chụp của Cố Mãn Mãn nên lập tức nhận ra Cố Mãn Mãn là vợ chưa cưới của Đào Triển Minh, bà vui vẻ nói: “Cháu là…”
“Bà nội!” Đào Triển Minh vội vàng cắt ngang: “Trễ quá rồi, cháu đưa bà về.”
“Không trễ, lúc này mới mười giờ, người già ngủ ít lắm, cháu…” Bà Đào vừa nói, ánh mắt dừng lại trên người Cố Mãn Mãn, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Cố Mãn Mãn mơ hồ hiểu được bà cụ này là bà nội của Đào Triển Minh.
Tuy rằng cô không biết vì sao bà Đào nhìn thấy mình lại có vẻ vô cùng vui mừng, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn hơi gật đầu gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Ôi, miệng thật ngọt, thật là ngoan.” Lúc bà Đào nhìn thấy ảnh chụp của Cố Mãn Mãn đã vô cùng thích cô, hiện tại bà nhìn thấy người thật thì càng hài lòng.
Ánh mắt bà không rời khỏi Cố Mãn Mãn, mặc dù Cố Mãn Mãn không sợ bà nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, ném ánh mắt cầu xin Đào Triển Minh giúp đỡ.
Đào Triển Minh đứng trước mặt bà Đào ngăn cản tầm mắt của bà Đào: “Bà nội, đừng náo loạn nữa, cháu đưa bà về nhà.”
“Bà cho cháu cái này.” Bà Đào vốn không quan tâm anh ta, tháo vòng tay xuống đưa cho Cố Mãn Mãn.
“???” Cố Mãn Mãn thật sự không hiểu bà nội Đào Triển Minh có ý gì.
Hiện tại người già hiền lành như thế sao?
Lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà lớn như vậy?
Mặc dù Cố Mãn Mãn không đeo mấy thứ này nhưng mẹ cô có đeo, cho nên cô cũng có chút hiểu biết mấy thứ này, cô chỉ nhìn một cái là biết đó là đồ tốt, giá trị không nhỏ.
“Cô cầm lấy đi, tự mình về nhà, chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi.” Đào Triển Minh cầm vòng tay nhét vào tay Cố Mãn Mãn, chờ Cố Mãn Mãn đồng ý với mình.
“Này…” Cố Mãn Mãn nghi ngờ mình có phải ảo giác hay không, cô hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đào Triển Minh.
Vừa rồi anh ta nói cô cầm lấy sao?
Bà cụ lớn tuổi, cho dù trở nên hào phóng như vậy thì thôi, Đào Triển Minh cũng hùa theo làm gì chứ.