Anh vừa dứt lời, không chỉ Nguyễn Kiến Định mà ngay cả Công tước Otto cũng bất giác nhíu mày, hai người nhìn nhau, Nguyễn Kiến Định tự tát vào mặt mình vài cái nhưng anh ấy không nói thêm gì cả, thay vào đó, Công tước Otto cau mày lên tiếng: “Ông cũng từng nghe nói đến người này, nhưng đã mấy chục năm rôi, tưởng ông ta đã sớm không còn trên cõi đời này nữa, không ngờ sinh mệnh của ông ta thật lớn. Ông ta nói ông ta là ai? Sao lại có người vô duyên vô cớ muốn đem của cải của mình cho người khác cơ chứ? Xem ra vẫn còn điều gì đó mà ông ta không biết, Công tước Otto nheo mắt lại.“
“Là ông ngoại của cháu, Công tước, năm đó có lẽ ông đã nghe được chuyện mẹ cháu bị ông ấy đuổi ra ngoài, tưởng rằng cả đời này không có cơ hội gặp lại. Không ngờ rằng cháu lại bắt được Giang Húc Đông, đây chính là vận mệnh.”
Thật nực cười, năm đó bố của Giang Húc Đồng suýt chút nữa thì giết chết người thân của mình, vậy mà bây giờ anh lại bắt được Giang Húc Đông, chỉ có thể nói là do ý trời.
Tư Mộ Hàn tự cười nhạo chính mình: “Đại khái là như vậy. Nếu như cháu tiếp quản gia tộc Húc Nhật, cháu sẽ sắp xếp lại mọi thứ, khiến cho mọi người đều có lợi.
Nếu người đó thực sự là ông ngoại của anh và thật lòng muốn giao gia tộc Húc Nhật cho anh thì chuyện này không chỉ đối với anh, mà đối với cả gia tộc Otto cũng là một chuyện töt.
“Vấn đề này cần phải bàn bạc kỹ hơn nữa. Không ai biết được sự xuất hiện đột ngột của người đó là tốt hay xâu..
“Nếu bọn họ chỉ muốn thông qua cách này để đưa Giang Húc Đông đi thì lúc đó chúng ta sẽ rất bị động. Nguyễn Kiến Định suy nghĩ một chút, anh ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên lại chui ở đâu ra một người ông ngoại, còn có thái độ hiện tại của gia tộc Húc Nhật nữa, tất cả đều có vấn đề rất lớn.
“Tôi biết, cho nên phải phiền anh cả cùng Công tước hỗ trợ tôi thăm dò một phen. Nếu là thật, đương nhiên tôi sẽ không khách sáo, gia tộc Húc Nhật chỉ có thể thuộc về tôi. Ngược lại nếu là giả, tôi nhất định sẽ không nương tay!”
Tư Mộ Hàn thu tay về, dựa người trên sô pha, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, cũng may anh vẫn nheo mắt nên ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ phát giác có gì đó không ổn thì hai người ngồi kia hoàn toàn không cảm nhận được sát ý trên người anh.
“Được, gia tộc Húc Nhật cũng không nhỏ. Nếu đó là sự thật, tôi đương nhiên đồng ý với cách làm của cậu. Đã hẹn khi nào sẽ trả lời chắc chắn chưa? Có cần tôi tới đó thăm dò tình hình không?” Chuyện này nếu đặt vào vị trí của người khác có lẽ đã sớm trở thành một việc rất lớn lao rồi, nhưng ở trước mặt Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định thì cũng chỉ giống như mấy việc tầm thường mà thôi.
Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút rồi quyết định từ chối sự giúp đỡ của Nguyễn Kiến Định, anh sẽ tự chuẩn bị để đi thăm dò bên kia. Lần đầu tiên gặp phải chuyện bất ngờ như vậy, vốn dĩ anh không hề có thời gian quan sát, bởi vậy cơ hội này nhất định anh phải nắm lấy.
“Em muốn đi cùng anh. Lần trước em đi cùng anh, người khác cũng không nghi ngờ gì cả.” Tư Mộ Hàn đang suy nghĩ xem nên mang theo người hay đi một mình thì bỗng nhiên một thân hình mềm mại ôm lấy anh, giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Tri Hạ vang lên bên tai anh.
Tư Mộ Hàn bị động tác đột ngột của cô làm cho bất ngờ, sắc mặt anh đỏ bừng lên, ho khan không ngừng, sau đó anh kéo cô ra xa một chút.
“Tri Hạ, nơi đó không phải là nơi em có thể đến. Lần trước anh có thể khẳng định là không có nguy hiểm gì nhưng lần này không thể biết được có xảy ra chuyện gì hay không. Em ở nhà đợi anh, được không?” Mặc dù bị hai người đang ngồi kia nhìn chằm chằm nhưng Tư Mộ Hàn vẫn kiên trì với Nguyễn Tri Hạ, dùng đôi bàn tay to ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
“Không được, em muốn đi, em muốn đi! Rõ ràng lần trước không có vấn đề gì mà, ông lão kia còn cười với em đấy.”
Biết rằng lần này có thể gặp nguy hiểm, Nguyễn Tri Hạ càng không thể để một mình anh gánh chịu được. Cô làm nũng như một đứa trẻ và dùng mọi chiêu trò của mình, từ khóc lóc đến dọa treo cổ tự tử, cuối cùng thì Tư Mộ Hàn cũng miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi yêu cầu được đáp ứng, Nguyễn Tri Hạ đắc chí đứng dậy thì chợt nhận ra rằng ông ngoại và anh trai mình vẫn luôn ngồi ở đó.