Sau đó quay người lấy điện thoại của Lưu Chiến Hằng ra, đặt vào nơi mà hắn ta với tay là có thể lấy được: “Có chuyện gì thì gọi điện cho em.”
Lưu Chiến Hằng dường như cười một chút: “Ừ.”
Lúc trước có cảnh sát đến hỏi, nhưng bỏi vì Lưu chiến Hằng vẫn đang trong phòng hồi sức, nên không nói gì nhiều.
Bây giờ Lưu Chiến Hằng khỏe nhiều rồi, cảnh sát có thể lại đến hỏi anh.
Cho dù là nhằm vào cô hay nhằm vào Lưu Chiến Hằng, chắc chắn là có âm mưu trước đó, sớm muộn gì cũng sẽ nhằm vào bọn họ……..
Nguyễn Tri Hạ trước khi đi vẫn đến tìm bác sĩ nói một tiếng, sau đó mới ra ngoài.
Cô vừa mới ra viện, đã nhìn thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa.
Chiếc xe màu đen nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất đắt.
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp qua đó.
Cô đang định mở cửa ghế sau ngồi thì lại phát hiện ra người lái xe không ai khác chính là Tư Mộ Hàn.Nguyễn Tri Hạ dừng tay, cúi xuống gọi một tiếng: “Tư tiên sinh?”
“Lên xe.”
Tư Mộ Hàn tay kẹp điếu thuốc, đem thuốc dập tắt, cả người toát lên vẻ khoan khoái mị lực.
Khoan khoái nhưng lại nguy hiểm, sống như một con sư tử ngủ đông trong rừng.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy so sánh này vô cùng phù hợp, bởi vì khi cô nghe thấy Tư Mộ Hàn nói “lên xe”,trong vô thức cô liền phục tùng mệnh lệnh lên xe của anh.
Cô mở cửa hàng ghế lái ra, cô chắc chắn không dám ngồi sau sau coi Tư Mộ Hàn giống như tài xế được.
Trong xe yên tĩnh, còn vương lại khói thuốc vẫn chưa tiêu tán hết.
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Tư tiên sinh có kết quả đối chứng DNA rồi à?”
“Không có.” Tư Mộ Hàn trả lời rất dứt khoát, giống như một chữ đáng giá ngàn vàng vậy.
Nguyễn Tri Hạ có chút không thoải mái, thỉnh thoảng cô dị ứng với mùi khói thuốc, cô không nói gì giơ tay bịt mũi lại.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng mở cửa sổ xe.
Cô quay đầu nhìn, thấy Tư Mộ Hàn đã mở tất cả cửa kính trên xe.
Gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, đem theo hương vị tươi mát, mùi khó thuốc bên trong rất nhanh liền biến mất.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng xao động, quay lại nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn chăm chú lái xe, vẫn bộ dạng không biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo không có tâm trạng gì.
Chắc anh hơi nóng.
Không lâu sau, xe Tư Mộ Hàn dừng lại.
Xe vừa dừng, liền có người mở cửa xe cho Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là tự mở cửa xuống.
Thời Dũng nghênh đón: “cậu chủ.”
Rất rõ ràng anh ta đợi đã lâu rồi, nhìn thất Nguyễn Tri Hạ, anh liền chào một tiếng: “Hạ tiểu thư.”
Sau đó, anh liền đi đến sau Tư Mộ Hàn, vừa thấp giọng nói với Tư Mộ Hàn vừa đi vào bên trong.
Nguyễn Tri Hạ đi bên cạnh, có chút căng thẳng hai tay đan vào nhau.
Cô theo bọn họ đi vào phòng làm việc, bác sĩ và Tư Mộ Hàn nói vài câu, liền lấy ra kết quả xét nghiệm DNA.
Lúc nãy bác sĩ nói một loạt những thuật ngữ chuyên ngành, cô không hiểu gì.
Tư Mộ Hàn liếc qua Nguyễn Tri Hạ. Lật qua lật lại, không nhanh không chậm nói: “Trực tiếp nói kết quả.”
Bác sĩ lập tức đi vào vấn đề chính: “Cô Hạ và tiểu thư không hề có quan hệ huyết thống.”