Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208:



Nếu như không phải vì Tư Gia Thành nhỏ đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, Nguyễn Tri Hạ có lẽ sẽ thấy hơi cảm động.



Có điều sau khi Tư Gia Thành nhỏ nói xong, sắc mặt Tư Mộ Hàn càng thêm âm trầm, nếu để Tư Gia Thành nhỏ nói tiếp, chắc chắn kết cục của cô sẽ càng thảm hại hơn.



Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Gia Thành nhỏ xoay người chạy thẳng vào trong quán net.



Tư Gia Thành theo bản năng mà chạy theo cô, nhưng chạy được vài bước, cậu liền hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Chị chạy cái gì? Mặc dù anh họ tôi là một Đại Ma Vương, nhưng anh ấy sẽ không ăn hiếp phụ nữ.”



Đại Ma Vương?



Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy biệt danh này rất hợp.



Nhưng mà, Tư Mộ Hàn không ăn hiếp phụ nữ?



Ha ha, nói dối, cô không tin!



“Đừng nói nhảm nữa, cậu biết cửa sau của quán net không?” Nguyễn Tri Hạ không kịp giải thích với cậu điều gì.



Tư Gia Thành nhỏ gật đầu: “Biết.”



Tối hôm qua cậu đi vệ sinh có nhìn thấy cửa sau.



Có điều, lúc hai người chạy đến cửa sau lại bị vệ sĩ của Tư Mộ Hàn chặn lại.



Tư Gia Thành nhíu mày: “Các anh muốn làm gì?”



Cô không ngờ Tư Mộ Hàn đã sắp xếp người chặn ở cửa sau.



Tư Gia Thành cũng cực kỳ nổi giận: “Các anh mau thả chúng tôi đi!”



Vệ sĩ không chút nao núng: “Cậu chủ nhỏ, mợ chủ, xin đừng khiến chúng tôi khó xử.”



Mợ chủ gì cơ?” Vẻ mặt Tư Gia Thành nhỏ ngơ ngác.



Vệ sĩ nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, không nói gì.



Nguyễn Tri Hạ cũng biết hôm nay mình chắc chắn không thoát nổi lòng bàn tay Tư Mộ Hàn, cô vỗ vỗ bả vai Tư Gia Thành nhỏ: “Tôi chính là “người vợ xấu xí” của Tư Mộ Hàn mà cậu vẫn hay nói.”



Tư Gia Thành: (⊙o⊙)…







Hai người Tư Gia Thành và Nguyễn Tri Hạ thân cô thế cô, cuối cùng vẫn phải đi theo vệ sĩ.



Nguyễn Tri Hạ lại nhìn thấy chiếc xe Bentley phiên bản số lượng giới hạn toàn thế giới kia, hai tay Tư Mộ Hàn đặt trong túi quần, mặt không biểu cảm mà nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng nói lạnh tanh: “Không chạy nữa?”



Thật ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng hơi lo lắng, nhưng mà dù thua cuộc cũng không thể yếu thế, cô hất cằm lên, vẻ mặt không sợ hãi mà nhìn anh: “Chưa ăn cơm, chạy không nổi.”



Tư Gia Thành còn đang đắm chìm trong tin tức mang tính oanh tạc “Nguyễn Tri Hạ là vợ của Tư Mộ Hàn”, vẫn chưa kịp phản ứng.



Tư Mộ Hàn không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe, đẩy Nguyễn Tri Hạ vào.



Ngay sau đó, anh quay đầu liếc sang Tư Gia Thành vẫn còn trong trạng thái mơ màng: “Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu.”



Tư Gia Thành run rẩy, nhanh chóng chui vào trong xe.







Trong xe, Nguyễn Tri Hạ ngồi dựa vào trong góc, nhàm chán nghịch điện thoại.



Tuy cô hơi chột dạ, nhưng vẫn muốn giả vờ ra vẻ không sao.



Dù sao thì, so với chuyện mà Tư Mộ Hàn đã làm, những việc cô làm đều không đáng kể.



Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.



Giọng nói của anh vừa lạnh vừa trầm: “Có muốn nói gì không?”
Chương 209:



“Không có gì để nói.” Nguyễn Tri Hạ để điện thoại di động xuống, ngước mắt hỏi anh: “Còn anh?”



“Không phải cô đã biết rồi sao?” Giọng điệu Tư Mộ Hàn bình tĩnh, không chút gợn sóng.



Dường như anh ta không hề áy náy chút nào đối với chuyện anh lừa gạt Nguyễn Tri Hạ.



Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức bật cười: “Cũng đúng nhỉ, anh bỏ ra gần một nghìn tỉ mua về món đồ chơi này, muốn chơi với cô ấy như thế nào là quyền của anh.”



Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu: “Nguyễn Tri Hạ.”



Anh không thích giọng điệu tự giễu này của Nguyễn Tri Hạ.



“Sao hả? Anh làm thì được, còn tôi nói thì không được?” Nguyễn Tri Hạ không chịu yếu thế trừng mắt lại, đuôi mắt bén nhọn, có chút kiêu căng.



Châm chọc khiêu khích, miệng lưỡi sắc bén!



Tư Mộ Hàn nhìn cô, hai mắt híp lại, lời nói mang theo sự uy hiếp: “Cô nói lại lần nữa xem.”



“Tôi nói anh làm thì được…Ưm…”



Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã bị Tư Mộ Hàn chặn môi.



Tên khốn kiếp.



Nguyễn Tri Hạ dùng cả tay chân để giãy dụa mà vẫn vô ích, Tư Mộ Hàn ôm cô vào trong lòng thật chặt, khiến cô không thể nhúc nhích.



Ở đâu ra một kẻ bắt nạt như vậy?



Lừa gạt cô thê thảm như vậy, bây giờ lại còn quang minh chính đại mà làm chuyện thân mật với cô.



Chuyện tốt gì Tư Mộ Hàn cũng chiếm hết, ở đâu ra mà hời như vậy!



Nguyễn Tri Hạ hung hăng cắn môi anh một cái, Tư Mộ Hàn bị đau nhẹ, “hít hà” một tiếng, tay liền buông lỏng ra.



Đúng lúc ô tô đã dừng lại, Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra liền mở cửa chạy xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.



Tư Mộ Hàn xuống sau, vươn tay ra quẹt môi một cái, mắt vừa nhìn xuống đã thấy trên đó dính vết máu.



Thời Dũng đứng bên cạnh yên lặng đưa khăn tay cho Tư Mộ Hàn.



Tư Mộ Hàn nhận lấy lau vết máu trên môi, chậm rãi bước vào biệt thự.



Tư Gia Thành đi phía sau anh, miễn cưỡng theo vào biệt thự.



Nhìn Tư Mộ Hàn ngồi xuống ghế salon, cậu cũng định ngồi xuống theo, lại nghe thấy giọng nói không có tình cảm của Tư Mộ Hàn vang lên: “Anh cho cậu ngồi chưa?”



Tư Gia Thành rùng mình một cái, lập tức đứng thẳng người, vâng lời răm rắp.



Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất anh họ Tư Mộ Hàn này.



Nguyễn Tri Hạ cũng không trở về phòng mà trốn ở cầu thang lầu hai, im lặng nhìn chằm chằm xuống phòng khách.



Nhìn Tư Gia Thành câm như hến đứng yên đó, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, Nguyễn Tri Hạ không khỏi than thở, nếu như Tư Mộ Hàn sống trong thế giới động vật, vậy nhất định cũng là Chúa tể sơn lâm, Vua của muôn loài.



“Anh cậu biết chuyện cậu về nước chưa?”



Cô của Tư Mộ Hàn mười tám tuổi đã sinh ra Tư Thừa Ngọc, sau đó đến ba mươi bốn tuổi mới sinh tiếp Tư Gia Thành, không giống với những đứa trẻ lớn như bọn họ, cả nhà cô đều cực kỳ nuông chiều Tư Gia Thành.



Tư Gia Thành tính tình năng động nhanh nhẹn, thường trốn nhà đi chơi, cả nhà cô cũng đã quen từ lâu.



Nhưng nếu cô biết lần này Tư Gia Thành chạy đến thành phố Hà Dương, chắc chắn cô sẽ gọi điện cho anh, nhóc con mới mười bốn tuổi, một mình vượt biển chạy về nước, bọn họ đương nhiên cũng sẽ lo lắng.



Cô đến bây giờ vẫn chưa gọi điện cho anh, chắc chắn là còn chưa biết chuyện Tư Gia Thành trở về.



Mà anh trai Tư Gia Thành – Trần Tuấn Tú hiện giờ đã ở tại thành phố Hà Dương.



Tư Gia Thành lắc đầu: “Anh ấy không biết.”
Chương 210:



Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, nếu không phải Tư Gia Thành và Nguyễn Tri Hạ dây dưa một chỗ, có lẽ anh sẽ khen Tư Gia Thành một câu can đảm.



“Cậu và Nguyễn Tri Hạ rốt cuộc là có chuyện gì?”



Thảo nào mấy ngày nay hành động của Nguyễn Tri Hạ hơi khác lạ, hóa ra là vì đã biết thân phận của anh.



Tuy anh cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng không ngờ là vì cô đã gặp Tư Gia Thành.



Tư Gia Thành lắp bắp hỏi: “Chị ấy thật sự là vợ anh?”



“Nếu không thì sao?” Tư Mộ Hàn hơi liếc mắt, cười mà như không cười nhìn cậu.



Tư Gia Thành tức giận nói: “Vợ anh không phải là người xấu xí à?”



“Cậu nói lại lần nữa?” Giọng điệu Tư Mộ Hàn không thay đổi, dù không giận nhưng vẫn uy nghi đáng sợ.



Tư Gia Thành đương nhiên không dám lặp lại, chỉ dám thành thật mà kể lại kỹ càng chuyện mấy ngày gần đây cho Tư Mộ Hàn.



Cuối cùng, cậu còn nhấn mạnh khen ngợi tay nghề làm bếp của Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ nấu ăn rất ngon.”



Tư Mộ Hàn hung dữ mà liếc cậu một cái: “Cậu gọi cô ấy là gì?”



Tư Gia Thành bị hắn ức hiếp, mở miệng một cách yếu ớt: “… Chị dâu.”



Nguyễn Tri Hạ trốn ở cầu thang lầu hai nhìn, thấy dáng vẻ Tư Gia Thành sợ hãi như vậy không hiểu sao cảm thấy hơi quen mắt.



Hình như đôi khi cô ở trước mặt Tư Mộ Hàn… cũng là dáng vẻ này.







Tư Mộ Hàn bảo Thời Dũng sắp xếp một căn phòng cho Tư Gia Thành, ngẩng đầu lại nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ kéo vali hành lý đi từ trên lầu xuống.



Ánh mắt Tư Mộ Hàn dừng lại vài giây trên vali của cô, lập tức lạnh lùng nói: “Làm gì vậy?”



“Anh nói xem?” Hiện giờ cô không thể chung sống hòa thuận dưới một mái nhà với Tư Mộ Hàn được.



“Giúp mợ chủ dọn hành lý đến phòng ngủ chính đi.” Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhưng lời nói lại là sai bảo vệ sĩ.



Vệ sĩ nhanh chóng bước lên cầm lấy vali hành lý của Nguyễn Tri Hạ, khiêng thẳng lên phòng ngủ chính của Tư Mộ Hàn.



Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là không kịp ngăn cản bọn họ.



Nguyễn Tri Hạ cắn môi, quay đầu lớn tiếng nói với Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh đừng quá đáng.”



Giọng điệu Tư Mộ Hàn ung dung: “Hai vợ chồng ở chung một phòng, có vấn đề gì sao?”



Nguyễn Tri Hạ cảm thấy trình độ vô sỉ của Tư Mộ Hàn tuyệt đối không hề thấp hơn người nhà họ Nguyễn.



Cô nói không lại Tư Mộ Hàn, không muốn lý sự với anh, nhấc chân muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi đến cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại.



Cô quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh có ý gì?”



Tư Mộ Hàn không lập tức trả lời cô, anh đứng dậy, chậm rãi sửa lại tay áo mình, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: “Cô cho rằng cửa nhà họ Tư, cô muốn vào là vào, muốn ra là ra sao?”



Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khẽ thay đổi.



Bên ngoài đều tung tin vịt nói Tư Mộ Hàn là một người đàn ông vừa bị hủy dung nhan vừa vô sinh,



nhưng sự thật là anh vô cùng khỏe mạnh, người biết rõ sự thật chắc chắn phải là người vô cùng thân cận với anh.



Mà bây giờ Nguyễn Tri Hạ cũng biết sự thật, cho nên anh sẽ không dễ dàng để cô đi.



Tư Mộ Hàn thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ thay đổi, biết là cô đã hiểu hàm ý trong lời nói của anh.



Anh chậm rãi ung dung bước đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, khóe môi cong lên, thế nhưng nụ cười lại thật lạnh lùng: “Người có quan hệ với Tư Mộ Hàn tôi, không thể dễ dàng thoát thân như vậy, huống hồ cô còn là vợ tôi, không cần suy nghĩ dư thừa, cũng không cần làm chuyện vô ích. Cho dù có chết, cô cũng chỉ có thể chôn bên cạnh tôi.”
Chương 211:



Nguyễn Tri Hạ gả vào nhà họ Tư gần ba tháng, nhìn thấy đều là một “Tư Gia Thành” kiêu ngạo ngông cuồng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn lộ ra ánh mắt nguy hiểm mà đầy tính xâm lược như mãnh thú thế này.



Ánh mắt này không phải một công tử nhà giàu đơn giản có thể có được, mà giống như của ác quỷ hiện ra từ bóng tối.



Cô nghĩ đến đánh giá của Tư Gia Thành đối với Tư Mộ Hàn: Đại Ma Vương.



Tư Mộ Hàn hài lòng nhìn vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ, đè thấp giọng nói làm lộ ra một sự dịu dàng khiến người ta khiếp sợ: “Không nên lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy, chỉ cần cô nghe lời một chút, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”



Cô là đang sợ sao?



Nguyễn Tri Hạ liền sờ lòng bàn tay mình, mới phát hiện tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.



Cô lại nhớ đến lúc ở trong phòng trọ, cô lấy viên đạn mà không chuốc thuốc tê cho Tư Mộ Hàn, ấy vậy mà từ đầu đến cuối anh vẫn không nói tiếng nào, cũng không ngất đi.



Cô đáng lẽ phải nghĩ ra, một người đàn ông có nghị lực như vậy, sao có thể chỉ là một công tử nhà giàu độc đoán ngông cuồng, tâm tư của anh nhất định thâm trầm hơn so với bất kỳ ai, anh chắc chắn là ma quỷ từ vực sâu bò ra.



Nguyễn Tri Hạ há hốc miệng, lại phát hiện mình không phát ra được lời nào.



Tư Mộ Hàn sờ sờ đầu cô, động tác dịu dàng đến kì dị: “Cô còn chưa xem qua căn phòng của chúng ta, để tôi dẫn cô đi xem.”



Nguyễn Tri Hạ hơi giãy dụa, có điều Tư Mộ Hàn cũng không quan tâm, mạnh mẽ lôi kéo cô đi lên phòng ngủ chính.



Anh dẫn cô đi vào phòng quần áo.



Nguyễn Tri Hạ đi vào, liền ngơ ngẩn cả người.



Trong phòng quần áo, hơn một nửa không gian đều treo quần áo của mợ chủ, tất cả đều theo phong cách mới mẻ, túi xách và giày cũng đều có.



Nhiều quần áo như vậy, cho dù mỗi ngày cô mặc một bộ, mấy tháng sau cũng không sợ trùng lặp.



Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh, chú ý đến những biến đổi trên gương mặt cô.



Cố Tri Dân đã từng nói, không có người phụ nữ nào không thích những thứ này.



Thấy Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ kinh ngạc, Tư Mộ Hàn lên tiếng: “Đây đều là tôi cho người may theo kích thước của cô.”



Nguyễn Tri Hạ xoay người nhìn anh, bên trong đôi mắt mèo xinh đẹp là vẻ lạnh lùng: “Xem ra ngài Tư rất hiểu đạo lý “Tát một cái, thưởng một quả táo”, cách hay!”



Loại người như Tư Mộ Hàn này, trong từ điển của anh đại khái không có mấy chữ như xin lỗi hay nhận lỗi, anh chỉ muốn khống chế, nắm trong tay quyền chủ động tuyệt đối.



Thân phận thật của anh vốn là Nguyễn Tri Hạ biết trước, trong tay cô nắm quyền chủ động, còn chưa kịp sử dụng cho tốt đã bị Tư Mộ Hàn nhìn thấu, tìm được cô và Tư Gia Thành.



Tư Mộ Hàn nở nụ cười: “Cô có thể xem việc này như tình thú nhỏ giữa vợ chồng, phù hợp hơn.”



Tình thú nhỏ cái quỷ gì!



Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt cứng ngắc đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh.



Cô mà liếc nhìn Tư Mộ Hàn nhiều hơn nữa thì sẽ không nhịn được mà xé nát khuôn mặt kia mất, cách tốt nhất là không nhìn anh nữa.



Sau khi ra ngoài, cô trở lại căn phòng mình ở lúc trước, lại phát hiện giường trong phòng đã biến mất.



Cô quay người chạy ra hành lang, nhoài người ra lan can mà nhìn, lại nhìn thấy vệ sĩ đang mang giường ra phòng khách.



“…” Đầu óc Tư Mộ Hàn nhất định là có vấn đề!



Vì để cô quay lại phòng ngủ chính mà dọn luôn giường của cô đi mất.



Tư Gia Thành không biết từ đâu bước ra, cậu đi đến cạnh cô, bắt chước cô nhoài người ra khỏi lan can, nhìn theo tầm mắt cô: “Anh họ đối xử với chị thật tốt.”



Nguyễn Tri Hạ: “Ha ha.”



Vẻ mặt Tư Gia Thành thành thật: “Nếu như là tôi, anh họ sẽ không cho người ném giường đi, mà là trực tiếp đá văng tôi đi.”



Nguyễn Tri Hạ cũng không cảm thấy an ủi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu thực sự là em họ anh ta ư?”
Chương 212:



“Đúng vậy, mẹ của tôi và ba anh ấy là anh em ruột.” Tư Gia Thành buông tay, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ.



Tư Gia Thành nói xong, tự xoa bụng mình: “Chị dâu họ, lúc nào chị định đi ăn cơm?”



“Lúc nào cũng không muốn đi.”



Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay người trở về phòng.



Cô đã bị Tư Mộ Hàn dọa no rồi, còn ăn cơm gì nữa chứ?



Đêm qua ở Netcafe cả một đêm với Tư Gia Thành, cô bây giờ một chút cũng không đói, chỉ là rất buồn ngủ.



Tư Mộ Hàn không cho cô đi, còn khiêng giường trong phòng cô ném ra ngoài, những phòng khác căn bản không ở được, cô chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ chính.



Cô không tin Tư Mộ Hàn còn có thể ăn cô!



Lúc cô về phòng, Tư Mộ Hàn đã không còn ở đó nữa.



Nguyễn Tri Hạ cởi áo khoác xong liền trực tiếp leo lên giường.



……..



Lần này cô ngủ có hơi lâu, lúc tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều rồi.



Bụng trống rỗng, đói chết mất.



Cô xuống lầu nhìn, phát hiện phòng khách không có người.



Nguyễn Tri Hạ tự vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô tự làm cho mình món mì Ý, bưng tới phòng ăn chuẩn bị ăn, liền nghe thấy tiếng la hét bên ngoài của Tư Gia Thành: “Nguyễn Tri Hạ, tôi không muốn đi học!”



“……”



Nguyễn Tri Hạ im lặng ăn được hai miếng, cầm khăn giấy lau qua miệng, liền đứng lên vào phòng khách.



Trong phòng khách, Tư Gia Thành đang ôm chân Tư Mộ Hàn ngồi trên đất khóc.



Nhưng trên mặt nó lại không có nước mắt.



Sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra, trực tiếp chạy qua ôm Nguyễn Tri Hạ khó: “Tôi không muốn đi học…..”



Tư Mộ Hàn lạnh mặt đi tới, duỗi tay kéo Tư Gia Thành ném qua một bên, lạnh lùng nói: “Em tìm cô ấy cũng vô ích, cô đã ủy thác trách nhiệm cho anh, anh đương nhiên phải dạy dỗ em thật tốt.”



Hai từ “dạy dỗ” được anh nhấn mạnh, Tư Gia Thành nghe xong da đầu tê rần.



“Cậu còn nhỏ như vậy vốn dĩ nên đi học, khóc cái gì?’ Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lời của Tư Mộ Hàn không có vấn đề gì, dù sao cô cũng từng thấy Tư Gia Thành đứa trẻ này có bao nhiêu nghịch ngợm rồi.



Nhưng mà, biểu hiện của Tư Gia Thành trước mặt Tư Mộ Hàn trái lại khiến cô có chút kinh ngạc.



Tư Gia Thành lắc đầu, mặt đáng thương nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Chị không hiểu đâu.”



Dạy dỗ của Tư Mộ Hàn, chính là không cho cậu chơi game, không cho tiền tiêu vặt…..



Trái lại là tất cả chuyện cậu muốn làm, Tư Mộ Hàn đều không để cậu làm, thoát không khỏi tầm mắt của Tư Mộ Hàn, còn khổ hơn ở địa ngục.



Nếu như sớm biết trốn về nước sẽ có kết cục bị Tư Mộ Hàn dạy dỗ, cậu nhất định sẽ không về.



Sau khi biết được sự thật bị Tư Mộ Hàn “dạy dỗ” không thể thay đổi được, dứt khoát đi lên lầu.



Thằng nhóc vừa đi, Nguyễn Tri Hạ liền quay người đi vào phòng bếp, tiếp tục ăn món mì Ý của mình.



Tư Mộ Hàn đi phía sau cô cũng tiến vào: “Sau này cho dù Tư Gia Thành có bày vẻ mặt đáng thương trước mặt cô, cô cũng không được giúp nó.”



Nguyễn Tri Hạ cười châm biếm: “Ờ, sẽ không, dù sao cũng là giả bộ.”



Dù sao cô lúc trước, còn thấy thương tiếc vì Tư Mộ Hàn tới.



Tư Mộ Hàn đương nhiên nghe ra ngữ khí châm biếm trong lời nói của cô, anh hơi nhíu mày dường như rất không hài lòng với giọng điệu châm biếm này của cô.



Anh cảm thấy mặc dù mình lừa Nguyễn Tri Hạ, nhưng những chuyện anh làm bây giờ đều là bù đắp cho những chuyện trước kia, anh không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đáng được tha thứ cả.
Chương 213:



Nguyễn Tri Hạ cầm nĩa trộn mì Ý, chậm rãi ăn, không phản ứng lại với Tư Mộ Hàn.



Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, rồi quay người đi ra ngoài.



……..



Buổi tối.



Nguyễn Tri Hạ tắm rửa xong đi ra, trong phòng vẫn trống không, không có bóng dáng của Tư Mộ Hàn.



Cô mặc bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo, leo lên trên gường nằm, trong đầu đều nghĩ đợi lúc nữa Tư Mộ Hàn vào, nếu như anh muốn làm gì đó với cô, cô nên đáp trả thế nào….



Kết quả, đợi đến khi cô ngủ rồi, cũng không đợi được Tư Mộ Hàn.



Tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm hôm sau rồi.



Nguyễn Tri Hạ mở mắt, muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể bị người khác ôm chặt, không nhúc nhích được.



Hơi thở quen thuộc bên cạnh nói cho cô biết, là Tư Mộ Hàn.



Cô cắn răng, kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn từ trên người mình ra, liền lăn sang bên kia giường, cách xa Tư Mộ Hàn.



Lúc này Tư Mộ Hàn cũng đã tỉnh, anh nghiêng người đối mặt với Nguyễn Tri Hạ, tóc hơi rối, đường viền áo ngủ trượt xuống một nửa, đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn vô cùng dịu dàng.



Nếu không phải sớm nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị bộ dạng này lừa.



Cô cảnh giác nhìn Tư Mộ Hàn, cô không biết anh quay về phòng từ lúc nào, lên giường thế nào, sao lại ôm cô trong lòng.



Tư Mộ Hàn lật người xuống giường, quay đầu nhìn cô, giọng hơi khàn, lời nói ra không có ý nghĩ nào khác: “Ngủ cũng ngủ rồi, cô trốn cũng vô ích.”



Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, ném cái gối về phía anh.



Tư Mộ Hàn bắt được cái gối, cũng không tức giận, đi thẳng vào phòng tắm.



Bữa ăn sáng là mì sợi, đây là do Tư Mộ Hàn yêu cầu.



Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ không muốn ăn sáng, nhưng Tư Gia Thành đáng thương khẩn cầu cô: “Xem ra chúng ta đều bị Tư Mộ Hàn bắt nặt, chị cũng ăn một phần đi…..”



“…….” Mặc dù cô muốn phản bác, nhưng lại không thể không thừa nhận Tư Gia Thành nói rất đúng.



Cô nấu ba bát mỳ.



Tư Gia Thành bưng một bát ra ngoài trước, sau đó, Nguyễn Tri Hạ lại lấy một cái bát, cầm hủ muối lại, bỏ nửa muỗng muối vào, sau đó chậm rãi khuấy.



Nguyễn Tri Hạ hài lòng nhếch môi cười, bưng tới phòng ăn, đặt trước mặt Tư Mộ Hàn.



Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ nấu phần của anh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.



Trên mặt Nguyễn Tri Hạ mang theo nụ cười nhạt, gắp một đũa mỳ đưa tới trước mặt anh, ngữ khí dịu dàng nói: “Nếm thử coi mỳ tôi làm có ngon không.”



Tư Mộ Hàn gật đầu, có thể từ trong đôi mắt mèo xinh đẹp của cô thấy rõ sự phấn khích.



Bát mỳ này, chắc chắn có vấn đề.



Dưới ánh nhìn như đã hiểu rõ mọi việc của Tư Mộ Hàn, dọa cô muốn đổi lại bát mỳ.



Nhưng, ngay sau đó, Tư Mộ Hàn vẫn ăn mỳ do cô đút, sau đó mặt không biến sắc nói: “Mùi vị không tệ.”



Cho dù có mặn, hương vị cũng giống như mẹ anh nấu.



Sắc mặt như trong dự tính của Nguyễn Tri Hạ lại không xuất hiện trên mặt Tư Mộ Hàn, anh lấy đôi đũa từ trong tay Nguyễn Tri Hạ, cuối đầu chậm rãi ăn mỳ.



Nguyễn Tri Hạ mở to mắt nhìn anh ăn một mạch hết bát mỳ, sắc mặt không thay đổi chút nào.



Tư Mộ Hàn “nén giận” thế này, với Tư Mộ Hàn hôm qua uy hiếp, dọa dẫm cô hoàn toàn không giống là một người.



Tư Mộ Hàn cầm lấy ly nước, đột nhiên cười lên, trong mắt lóe lên sự đắc ý không dễ nhận ra.
Chương 214:



Cho dù là dở thủ đoạn hay giả bộ đáng thương, Nguyễn Tri Hạ đều không có khả năng là đối thủ của anh.



Cô dở trò vặt báo thù anh, anh liền thuận theo ý cô, để cô báo thù thành công.



Nhưng cô quá dễ mềm lòng.



Từ thái độ cô đối với nhà họ Nguyễn là có thể nhìn ra được.



Nguyễn Tri Hạ đưa nước cho Tư Mộ Hàn, liền quay người vào phòng bếp, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.



Trái lại Tư Gia Thành ngồi ở bên cạnh, tất cả đều thu vào tầm mắt.



Cậu cầm đôi đũa, nghiêng người lấy một ít nước canh trong bát của Tư Mộ Hàn nếm thử, mặt lập tức biến sắc.



Tư Gia Thành bỏ đũa, cầm ly nước uống để làm tan vị mặn trong miệng, cậu khịt mũi thì thầm: “Nham hiểm!”



Rõ ràng mặn muốn chết, anh ta lại cố ý ăn hết, Nguyễn Tri Hạ mềm lòng như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ từ từ tha thứ cho anh ta.



Hừ! Người đàn ông nham hiểm chỉ biết xài khổ nhục kế.



Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn nó: “Nói to lên.”



Tư Gia Thành: “……..” Cậu không dám.



Cậu co bụng, đứng lên chạy vào phòng bếp.



Nguyễn Tri Hạ đang dựa vào bàn uống sữa chua, bát mỳ kia của cô đã không có cách nào ăn được nữa, đúng lúc cô cũng không có khẩu vị, uống hộp sữa chua tạm vậy.



Nhìn thấy Tư Gia Thành đi vào, Nguyễn Tri Hạ lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh đưa cho cậu.



Tư Gia Thành đứng bên cạnh cô, nhấp một ngụm sữa chua, dùng ngữ khí của người từng trải nói với cô: “Nguyễn Tri Hạ, chị đừng để Tư Mộ Hàn lừa nữa, con người của anh ta đặc biệt nham hiểm.”



“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ không tập trung đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành: “Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, cho dù cậu không gọi tên là chị dâu họ, cậu cũng nên gọi một tiếng chị dâu chứ.”



Thiếu niên mười bốn tuổi đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ cao một mét sáu bảy, vẫn cao hơn cô một chút.



Nhưng vì đang trong giai đoạn dậy thì, vì vậy Tư Gia Thành trông rất gầy yếu, dù cao hơn cô một chút, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.



Tư Gia Thành bỉu môi: “Vậy thì gọi là chị dâu vậy……”



Hoàn toàn không muốn gọi Nguyễn Tri Hạ là chị dâu họ, vừa nghĩ tới ông anh họ nham hiểm kia có được món hời lớn như vậy, nó liền cảm thấy tiếc, còn thở dài một hơi.



Mặt Nguyễn Tri Hạ không hiểu gì, thằng nhóc này uống sữa chua thôi mà cũng đau khổ như vậy?



……..



Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Thời Dũng lái xe tới đón.



Nguyễn Tri Hạ không muốn ngồi cùng Tư Mộ Hàn, liền kéo Tư Gia Thành lên xe trước.



Tư Gia Thành lén nhìn Tư Mộ Hàn một cái, mới theo sau Nguyễn Tri Hạ.



Sau đó trong xe xảy ra tình cảnh như vầy, Tư Gia Thành ngồi ở giữa, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi ở hai bên.



Tư Gia Thành luôn cảm thấy trên người Tư Mộ Hàn tỏa ra cảm giác áp bức, cậu cảm thấy bản thân đã làm ra một chuyện không được sáng suốt lắm.



Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ tới Nguyễn Thị trước, tiếp theo vốn dĩ định đưa Tư Gia Thành tới trường học.



Nhưng sau khi Nguyễn Tri Hạ xuống xe, Thời Dũng lái xe không được bao xa, Tư Mộ Hàn liền dặn dò Thời Dũng: “Dừng xe.”



Xe dừng lại, Tư Mộ Hàn liền liếc Tư Gia Thành: “Xuống xe.”



“Vẫn chưa tới trường a!” Hôm qua Tư Mộ Hàn từng đưa nó tới trường, từ đây cách trường học còn mười mấy phút đi xe.



“Không thuận đường.”
Chương 215:



“Hả?”



Lúc Tư Gia Thành còn chưa phản ứng, Tư Mộ Hàn đã trực tiếp mở cửa xe đuổi nó xuống xe.



“……..”Tư Gia Thành tức đến mức cái mũi cũng lệch đi: “Anh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chỉ vì em ngồi giữa anh và chị Tri Hạ, anh có gan thì đuổi em xuống xe trước mặt chị ấy đi!”



Tư Mộ Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đóng cửa xe, nói với Thời Dũng: “Đi thôi.”



Thời Dũng đồng cảm nhìn Tư Gia Thành đứng ở bên ngoài, mặc dù anh rất rõ trường học của Tư Gia Thành và Thịnh Hải thuận đường, nhưng cũng chỉ có thể giả câm giả điếc.



Tư Gia Thành nhìn xe chạy đi, tức giận đá vào cái cây bên cạnh.



Kết quả dùng lực quá mạnh, làm đau chân mình.



Ở đây cách trường học mười mấy phút lái xe, cho dù bây giờ có điên cuồng chạy, cũng mất một khoảng thời gian dài.



Hơn nữa……



Trên người cậu không có tiền.



Tư Gia Thành tự lẩm bẩm: “Hừ, đuổi tôi xuống xe? Tôi đi tìm vợ anh lấy tiền.”



Ở đây cách Nguyễn Thị không xa, cậu trực tiếp quay người chạy về hướng Nguyễn Thị.

1633606311967.png

Nguyễn Lập Nguyên vừa nghe Tư Mộ Hàn sẽ không giúp Nguyễn Thị, liền gấp gáp: “Bây giờ phải làm sao? Thẻ đen đó ta cũng giúp con tìm về rồi, con cũng đã đồng ý với ta…..”



“Thẻ đen đó vốn dĩ là của Tư Mộ Hàn, cho dù ba không giúp con tìm lại, lâu ngày, anh ấy cũng sẽ phát hiện con làm mất thẻ đen, tới lúc đó, anh ấy cũng có thể tìm lại được, có lẽ còn có thể tìm được cả số tiền bị tiêu trong thẻ……”



Sau khi Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đánh cắp thẻ đen, cũng không tiêu bao nhiêu tiền, may mắn thẻ đen không trong tay bọn họ bao lâu, bọn họ còn chưa kịp dùng gì, cho dù như vậy, bọn họ cũng tiêu gần ba mươi ba tỷ rồi.



Vào trong túi tiền của bọn họ, còn nghĩ muốn tìm lại được, khả năng quá thấp.



Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, cô chỉ có thể bán cổ phần trong tay, mới có thể trả lại tiền cho Tư Mộ Hàn.



Dù sao thì cổ phần trong tay cô cũng là do Nguyễn Lập Nguyên cho cô, cô có thể bán lại cho Nguyễn Lập Nguyên, nếu như ông ấy không cầm tiền, cô sẽ trực tiếp bán cổ phần cho người khác.



Nguyễn Thị là xí nghiệp lâu năm có nền tảng, cho dù danh tiếng bị ảnh hưởng, cũng vẫn còn có người muốn thu mua.



Qủa nhiên, Nguyễn Lập Nguyên vừa nghe Nguyễn Tri Hạ nói, mặt lập tức biến sắc.



“Ba đừng quá lo lắng, con sẽ nghĩ cách khác giúp ba.” Lời này của Nguyễn Tri Hạ không có một chút thành ý, Nguyễn Lập Nguyên cũng không có tâm tư truy cứu.



Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi ra, có đồng nghiệp đi tới: “Tri Hạ, có người tìm cô.”



Cô đi tới vừa nhìn, liền phát hiện là Tư Gia Thành.



“Sao cậu lại ở đây, không phải cậu tới trường sao?” Nguyễn Tri Hạ nhìn giờ, bây giờ đã là chín giờ hơn rồi.



Tư Gia Thành đeo cặp sách rảnh rỗi đứng dựa vào tường, thở dài nói: “Chị không biết, sau khi chị xuống xe, anh họ tôi liền đuổi tôi xuống xe, ở đây cách trường học xa như vậy, tôi lại không có tiền bắt xe, chỉ có thể tìm chị thôi…..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK