Buổi tối.
Tư Mộ Hàn trước giờ chưa từng về nhà ăn cơm tối.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trước bàn ăn, đang ăn cơm thì Tư Mộ Hàn từ bên ngoài đi vào.
Anh hơi thở sắc lạnh, ngồi đối diện với Nguyễn Tri Hạ.
Thím Hồ nhanh chóng lấy bát đũa cho Tư Mộ Hàn.
Không phải nói gần đây rất bận sao? Còn có thời gian về nhà ăn cơm?
Xem ra chuyện cô ban ngày lén chạy vào phòng làm việc của anh trộm sổ hộ khẩu giấu không nổi rồi.
Quả nhiên là như vậy, hai người đang ăn cơm bình yên, Tư Mộ Hàn mới từ từ mở lời: “Đến phòng làm việc của anh đập thứ gì rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một chút, liền biết mấy tên vệ sĩ đó báo cho anh.
Một đám đàn ông chuyên đi mách lẻo là cái thể loại gì?
Nguyễn Tri Hạ trong lòng thầm oán trách, trực tiệp thừa nhận: “Ngăn kéo.”
Dù sao sớm muộn gì Tư Mộ Hàn cũng biết, giấu anh mãi cũng có tác dụng gì.
Tư Mộ Hàn nghe xong, sắc mặt trong chốc lát thay đổi, không nói gì liền đi lên tầng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của anh, tâm tình phức tạp.
Cô từ trước đến giờ chưa từng thấy Tư Mộ Hàn thất thần như vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt có chút cay, bình tĩnh một chút mới đuổi theo anh.
Nguyễn Tri Hạ khoanh hai tay, dựa nửa người vào cửa, giọng khí khó kiềm chế được chút ghen tuông: “Một chiếc bút máy không đáng tiền lại xem như là bảo bối, ai tặng thế? Tình đầu tặng à?”
Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cẩn thận lau chiếc bút máy, sau đó cẩn thận đặt vào bên trong hộp.
Anh không bỏ chiếc hộp vào trong ngăn kéo nữa mà bỏ vào két sắt.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy như vậy, nắm chặt tay, mím môi quay trở lại phòng ngủ.
Không nhìn thấy thì sẽ không thấy phiền lòng!
Người đàn ông khốn nạn.
Tư Mộ Hàn đi vào phòng ngủ thì thấy Nguyễn Tri Hạ đang lật quyển tạp chí, một trang chưa xem được ba giây lại tiếp tục lật sang trang tiếp theo, nhìn là biết không phải đang chuyên tâm đọc tạp chí.
Anh đi đến trước mặt cô, một tay giật lại quyển tạp chí.
“Đưa cho em.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra cướp, ngẩng đầu chau mày trừng mắt nhìn anh.
Tư Mộ Hàn nhếch môi, cười lạnh: “Em tưởng em trộm sổ hộ khẩu rồi thì anh sẽ để em đi sao?”
“Em cũng không phải sủng vật của anh, em muốn đi đâu tùy ý em, dựa vào đâu mà cần xin phép anh cơ chứ?” Nguyễn Tri Hạ nâng quai hàm lên, bộ mặt kiêu ngạo, không có chút nhượng bộ nào.
Ý cười ở khóe môi của Tư Mộ Hàn ngày càng rõ nét: “Em có thể thử xem.”
Sự tự tin trong ánh mắt của anh nhìn thật sự ngứa mắt.
Cô còn chưa làm gì, anh dường như là đã nhìn trước được mọi việc, cảm thấy cô nhất định sẽ thất bại.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy phiền não.
Sự phiền não này không chỉ vì cô biết bản thân không đấu lại Tư Mộ Hàn, mà còn có một nguyên nhân quan trọng là, cô ý thức được sức chiến đấu của bản thân mình.
Đối mặt với Tư Mộ Hàn, một chút phản kháng của cô cũng không có.
Từ sau khi ông cụ Tư xảy ra chuyện, đêm nay, là đêm đầu tiên Tư Mộ Hàn qua đêm ở nhà.
Hai người mỗi người một bên giường, không có những cái ôm thân mật, cũng không giao tiếp với nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn dường như tỉnh giấc cùng một lúc.