Giờ phút này Tư Mộ Hàn đã không còn tâm tư để nhìn đống tài liệu bên cạnh tay mình từ lâu, trong đầu chỉ toàn là bóng hình của Nguyễn Tri Hạ, những nghi ngờ và phỏng đoán trước đó đã có một chút manh mối, chỉ là tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.
Bây giờ anh đang cân nhắc nếu như Nguyễn Tri Hạ thật sự không bị mất trí nhớ, vậy thì đứa bé Hướng Minh này rốt cuộc có phải là con của Lê Quốc Nam hay không.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh bỗng sáng ngời, lúc trước Lê Quốc Nam từng nói rằng khi cô bị rơi xuống biển thì đã mang thai rồi, tính theo tuổi tác của Hướng Minh, nếu đứa bé kia không bị sảy thì rất có thể cậu bé chính là con của anh.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy kích động, dứt khoát đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng ngọn lửa trong lòng cũng từ từ dập tắt.
Anh đứng trước cửa sổ ngắm nhìn ngọn đèn nơi xa, tâm trạng hiếm khi cảm thấy vui mừng như vậy, anh phải bớt chút thời gian để kiểm chứng mới được.
Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Tư Mộ Hàn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi.”
“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Tư Mộ Hàn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của được.
Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Tư Mộ Hàn cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”
“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi”
“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Tư Mộ Hàn sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của mày lại sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi. . ngôn tình tổng tài
Khi anh đến nơi, trước cửa nhà cũ của họ Tư đã ồn ào đến không được, trông sắc mặt của ông cụ Tư có chút khó coi, cũng không biết là do bị chọc giận hay là vì nguyên nhân khác.
Đám người vây ở vòng ngoài nhìn thấy Tư Mộ Hàn trước tiên: “Tên họ Tư kia! Mày thật là to gan ngay cả cô cả nhà họ Trần cũng dám bắt cóc, nếu biết điều tốt nhất mau chóng giao người ra, không thì không xong với bọn tao đâu.”
Khi lời vừa dứt, Tư Mộ Hàn thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.
“Tôi không biết Trân Mộc Châu ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đã!” Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.
Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.
“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Tư trong phòng của Mộc Châu, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.
“Tôi không biết Trần Mộc Châu ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đãt” Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.
Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.
“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Tư trong phòng của Mộc Châu, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thôi.”
Trân Tuấn Tú cầm chiếc đồng hồ trong tay không hề sợ hãi, vẻ u ám tràn đầy trong mắt.