Suy nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra được ý tưởng nào tốt hơn, Nguyễn Kiến Định xoa xoa mi tâm rời khỏi giường đi đến công ty, trong khoảng thời gian này anh đang chỉnh đốn và cải cách lại bộ máy làm việc bên trong tập đoàn, loại bỏ hoàn toàn đám sâu mọt đang muốn chiếm lấy công ty.
Đi từ nhà chính ra đến ngoài, lúc đứng ở cửa vừa vặn thấy cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi chạy lại gân, dừng ở trước mặt.
Ngay sau khi cách cửa được mở ra, một người đàn ông xa lạ bước vào và đứng ngay trước mặt anh ấy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, nhưng Nguyễn Kiến Định vẫn có thể nhanh chóng nhận ra người trước mặt này rốt cuộc là ai. Lông mày của anh ấy hơi nhíu lại, không nói gì, đứng im tại chỗ mà mím môi, đồng thời hai tay siết chặt lại.
Yaren mỉm cười, trông giống như một người lớn tuổi rất dễ tính. Anh ta hơi giơ tay lên vỗ vào tay của anh ấy: “Cháu chính là Nguyễn Kiến Định sao? Tôi là bác của cháu, cháu có thể gọi tôi là bác Yaren hoặc là chú Yaren cũng được. Đáng ra bố của cháu đã phải nhắc đến tôi với cháu rồi mới đúng.”
“Ông ngoại cháu đúng là đã từng nhắc đến bác. Sao bác Yaren lại trở về một cách đột ngột như thế này? Cũng không nói trước một tiếng, để cháu có thể sớm tìm người tới đón bác về. Dù sao bác cũng đã rời đi nhiều năm như vậy rồi, mọi thứ ở đây của đã có sự thay đổi rất lớn.” Nguyễn Kiến Định nhanh chóng thu hết cảm xúc trên mặt lại, môi mỉm cười, hai tay không để lại dấu vết gì, đưa về phía sau lưng. Anh ấy hơi lùi lại phía sau một chút, cách nói chuyện cũng khá lễ phép.
Abel nhẹ nhàng gật đầu một cái, đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại có một giọng nói nam đột nhiên từ phía sau phát ra, ngắt lời của anh ta: “Hôm nay cậu đi làm trễ thế? Có muốn đi cùng tôi không?” Không để anh ấy lên tiếng, vừa dứt lời, Tư Mộ Hàn từ đằng sau chiếc xa đi tới, đứng bên cạnh Nguyễn Kiến Định.
“Đi cùng nhau đi, vừa vặn trên đường còn có chút chuyện muốn nói với cậu.” Nguyễn Kiến Định gật đầu, vừa cười vừa nói.
“Được thôi, nhưng không biết vị này là?” Sau khi gật đầu đáp lại, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía Yaren một chút. Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, nhìn Nguyễn Kiến Định nhíu mày một chút.
“Chú này là bác Yaren, cũng là con trai cả của ông ngoại tôi, là bác của tôi và Tri Hạ. Theo lý thì tôi nên gọi chú ấy một tiếng bác.” Như vừa mới kịp thời phản ứng lại, Nguyễn Kiến Định mỉm cười với Tư Mộ Hàn, trong giọng nói tràn đầy sự thân quen.
“Hóa ra là bác của Tri Hạ sao, là cháu đã thất lễ rồi. Chào buổi sáng, bác Yaren. Cháu là chồng của Tri Hạ, Tư Mộ Hàn.” Sắc mặt của Tư Mộ Hàn nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nhìn Yaren rồi khẽ gật đầu. Nói xong cũng không đợi anh ta trả lời, cùng Nguyễn Kiến Định lập tức rời đi.
Yaren nhướng mày, quay lại ngồi vào xe. Tư Mộ Hàn đột nhiên lại xuất hiện. Lúc trước anh ta đúng là đã không điều tra kỹ càng, không ngờ lại có tính cách như vậy. Ngày này thực sự đã cùng cháu gái mình kết hôn.
Đến khi Nguyễn Kiến Định ngồi vào trong xe, đôi lông mày đang nhíu lại mới hơi buông xuống một chút, giọng điệu có chút lo lắng: “Mộ Hàn, vừa rồi cậu không nên đắc tội với anh ta một cách trắng trợn như thế. Tên Yaren này là người tâm sâu khó lường, rất có thể ngay cả ông ngoại tôi cũng không có cách nào…”
“Hôm qua anh ta đã đi tìm Tri Hạ, tôi sẽ không cho phép Tri Hạ gặp phải bất kỳ sự tổn thương nào. Mấy chuyện không tốt như này nhất định phải bóp chết ngay lúc mới lên chồi. Cho nên, anh trai à, không thể để tên Yaren này tiếp xúc với Tri Hạ thêm một lần nào nữa, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp tốt mấy chuyện của Gia tộc Húc Nhật.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn hiện lên một vẻ lạnh lẽo. Trong mắt anh có vẻ là đang cất giấu dao vậy, sắc bén như muốn ép người khác vào tình thế cấp bách.
“Tôi biết, tôi biết việc chuyển đi càng sớm thì sẽ càng tốt. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian cùng Tri Hạ dọn ra ngoài. Một khoảng thời gian nữa, nhà cũ sẽ không còn yên ổn nữa.” Tay phải của Nguyễn Kiến Định đặt ở trên đùi, vỗ xuống một cách có nhịp điệu, nhưng trong lòng lại đang tính toán xem nên thử Yaren như thế nào.
Yaren đã trở về, Abel và mọi người lại không biết khi nào sẽ được rời đi, cho nên cũng đã chuẩn bị trước một vài thứ.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến nơi rồi. Tư Mộ Hàn để Tôi Kiến Định xuống trước, ở phía trước mặt chính là Gia tộc Húc Nhật.