Sớm nhất thì năm ba ngày, lâu nhất thì nửa tháng. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dù cho có điều gì đó không thể kiểm soát xảy ra, có lẽ cô vẫn có thời gian để xoay chuyển.
“Đương nhiên, tôi là người luôn giữ lời hứa!” Trần Mộc Châu nghiêng đầu, sau khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, nụ cười trên mặt cô ta có thêm vài phần chân thật.
“Tại sao phải như thế chứ? Cô nên biết rằng cho dù tôi rời đi, Mộ Hàn cũng sẽ không bao giờ yêu cô. Cố chấp cả đời sống với một người đàn ông không yêu mình, cô làm vậy có đáng không?” Nguyễn Tri Hạ không muốn nhanh chóng rời đi như vậy, trước khi rời, cô rũ mắt xuống, bình tĩnh nói.
Cả căn phòng im lặng, không biết trôi qua bao lâu, cho đến khi Nguyễn Tri Hạ nghĩ rằng Trân Mộc Châu không đáp lại thì giọng nói trâm thấp khàn khàn của Trần Mộc Châu vang lên bên tai cô: “Từ bỏ? Nguyễn Tri Hạ, từ nhỏ tới lớn cô đều không thiếu thứ gì, thứ tôi có cô cũng có, thứ tôi không có cô cũng có. Lúc còn nhỏ, đám người đó đều thích cô, cả ngày vây quanh cô chơi đùa. Trái lại, bọn họ chỉ biết ức hiếp tôi. Dựa vào cái gì hả? Cô nói xem, dựa vào cái gì?”
Cha không xót, mẹ không thương, suốt ngày Trần Mộc Châu bị người khác ức hiếp. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ có được một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng đứa trẻ cũng sinh ra cùng một ngày với cô ta, Nguyễn Tri Hạ, lại có cuộc sống hạnh phúc như một thiên sứ trên trời, còn cô ta chỉ có thể gắng gượng sống những tháng ngày đau khổ trong địa ngục tăm tối…
Đã vô số lần Trần Mộc Châu tự hỏi tại sao, dựa vào cái gì lại đối xử với cô ta như thế, nhưng không ai cho cô ta câu trả lời. Vì thế giới này đã bỏ rơi Trần Mộc Châu, nên cô ta chỉ có thể một mình chiến đấu để cướp lấy những gì cô ta muốn, không từ thủ đoạn gì, mặc kệ hậu quả ra sao, miễn là có thể có được…
“Những gì đã xảy ra với cô, tôi không cảm thông được. Tôi không biết rõ lắm, nhưng vì cô bị tổn thương nên nhất định phải trả thù những người vô tội sao? Những người đã làm tổn thương cô, chà đạp cô, nếu cô quay trở lại để trả thù bọn họ, sẽ không ai nói gì cả. Nhưng tại sao cô lại giận chó đánh mèo, trút giận lên tôi? Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ ức hiếp cô, thậm chí còn chưa bao giờ nói một câu nào khó nghe với cô. Trần Mộc Châu, vậy cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?”
Vô duyên vô cớ dây dưa với một kẻ điên như vậy, cho dù tính tình của Nguyễn Tri Hạ có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng bị cô ta ép đến tức chết.
“Sự tồn tại của cô chính là nỗi tổn thương lớn nhất trong lòng tôi. Có nói gì đi nữa thì tôi cũng không thay đổi suy nghĩ đâu, cô có đi hay không?” Sắc mặt Trần Mộc Châu không hề thay đổi, cô ta nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài, mặt trăng sáng vằng vặc và xuất hiện rất ít sao, quả nhiên rất hiếm khi mới thấy được thời tiết đẹp thế này.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không đồng ý cũng không chối từ, Trân Mộc Châu hừ một tiếng: “Cô định thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao? Chi bằng thế này đi, tôi sẽ sai người gửi đến cho cô một bàn tay của Lê Quốc Nam trước nhé.
Nghe nói anh ta là bác sĩ, cô nói xem, nếu không có tay nữa thì còn có thể phẫu thuật được không?”
Nói rồi cô ta bật cười khanh khách, dáng vẻ cười cợt đó khiến người khác phải tức giận đến đỏ mắt.
Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi lặng lẽ, chỉ nói một chữ: “ĐiI”
Trần Mộc Châu nghe thấy chữ này, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Nếu đã như vậy thì cởi trói cho tôi đi!”
Mặc dù ngồi trên ghế đã tốt hơn rất nhiều so với cách cô ta bị đối xử lúc ban đầu, nhưng sợi dây trói trên người cô ta quá chặt, chỉ cần cử động một chút đã rất đau đớn rồi. Cô ta từ sớm đã muốn Nguyễn Tri Hạ cởi nó ra, chỉ là chuyện quan trọng nhất vẫn chưa được đáp ứng nên cô ta phải nhẫn nhịn tới bây giờ.
“Tôi có thể rời khỏi nời này, nhưng Trần Mộc Châu, chỉ cần cô lừa gạt tôi một câu thôi, tôi nhất định sẽ quay lại tìm cô báo thù.”
Bị bắt cóc và hãm hại hết lân này tới lần khác, đến bây giờ cô cũng không nhớ nổi bản thân đã bị Trần Mộc Châu hãm hại bao nhiêu lần rồi, có là thánh thần thì cũng sẽ căm hận.
Huống hồ cô chỉ là một người bình thường, không có nhiều sự khoan dung độ lượng đến như vậy, tất cả những khó khăn, cực khổ mà cô đã phải chịu đựng, chắc chắn có một ngày cô sẽ trả lại hết. Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Trần Mộc Châu, hai bàn tay cô siết chặt, một lúc sau mới buông ra.
“Trước tiên thả tôi ra, sau đó đưa tôi trở về. Tôi sẽ để lại cho cô thông tin liên lạc. Khi nào cô rời khỏi đây rồi, liên lạc với tôi, tôi sẽ nói cho cô biết Lê Quốc Nam đang ở nơi nào” Trân Mộc Châu ngẩng đầu nói.
“Tôi sẽ cho người đưa cô về, cô tự thu xếp ổn thỏa đi” Đáp ứng điều kiện xong, Nguyễn Tri Hạ không để ý tới Trần Mộc Châu nữa, cô đứng dậy đi ra ngoài.