Thẩm Lệ cười không nói.
Dường như Đào Triển Minh cảm thấy có hứng thú với chuyện ban nhạc, nghiêm túc hỏi thăm Cố Mãn Mãn: “Đánh trống khó học không?”
“Cũng không coi là khó lắm, từ bé tôi đã bắt đầu học rồi, nhớ mang máng là học được khá nhanh…”
Cố Mãn Mãn nói đến chuyện mình yêu thích, hai mắt đều tỏa sáng.
Thẩm Lệ phát hiện, cô hiểu rất ít về người đại diện của mình.
Cô lại liếc mắt nhìn Đào Triển Minh, Đào Triển Minh chăm chú lắng nghe Cố Mãn Mãn kể chuyện hồi bé học đánh trống, không hề qua loa, dỡ bỏ hoàn toàn dáng vẻ khôn khéo ngày thường, trái lại nhìn càng giống người tốt hơn.
Rất rõ ràng Cố Mãn Mãn đã dính chiêu, lại càng hăng hái kể chuyện hơn.
Thẩm Lệ nhớ đến những lần Đào Triển Minh lợi dụng mình lúc trước, đáy lòng cười xùy một tiếng, có lẽ Đào Triển Minh chính là loại người vừa lịch sự lại vừa khốn kiếp.
Hai người trò chuyện hăng say, Thẩm Lệ không thể nói xen vào, lại nghĩ đến Cố Tri Dân, mở messenger gửi tin nhắn cho anh ta: “Bên kia anh xong rồi thì mau mau đến đây, em họ anh sắp bị đàn ông lạ lừa mất rồi.”
Cố Tri Dân gửi liên tiếp hai tin nhắn mới.
“Anh giải quyết thằng nhãi Giang Dạ Bạch này xong thì đến.”
“Ai?”
Giải quyết? Anh ta muốn giải quyết Giang Dạ Bạch như thế nào?
Thẩm Lệ nghĩ đến những thủ đoạn của Cố Tri Dân, sắp xếp lại lời nói: “Dù gì cũng là bạn thân, đừng độc ác quá, sêm sêm là được rồi, giữ lại cho người ta một con đường sống đi.”
“Yên tâm. [Hôn, hôn]” Cố Tri Dân còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc “Hôn, hôn” ở đằng sau.
Thẩm Lệ: “[Nghĩ hay lắm.JPG]”
Cố Tri Dân: “Con nhóc Mãn Mãn kia không có mắt nhìn người cho lắm, em xem một chút, đừng để nó bị lừa rồi còn đếm tiền giúp người ta.”
Thẩm Lệ: “Phí lời.”
Đương nhiên cô biết Cố Mãn Mãn không có mắt nhìn người rồi.
Cố Tri Dân nhìn thấy Thẩm Lệ trả lời, khẽ nhếch môi, đang định trả lời, Giang Dạ Bạch lại với tay đến, lớn tiếng ồn ào: “Uống rượu nào… chơi điện thoại di động làm gì, có phải thua không chịu nổi rồi không…”
Cố Tri Dân nhìn hai mắt Giang Dạ Bạch đã lờ đờ, nghĩ đến lời Thẩm Lệ mới nói vừa rồi, đáp: “Cậu còn có thể uống sao? Kiềm chế một chút.”
“Có thể! Tớ có thể!” Để chứng tỏ mình có thể, Giang Dạ Bạch cầm chai rượu lên rót tiếp.
Cố Tri Dân mặt không đổi sắc nhíu mày.
Là thằng nhãi này muốn chết, không trách anh ta được.
…
Khi ly rượu của Thẩm Lệ đến đáy, dường như cuối cùng Cố Mãn Mãn cũng phát hiện mình lại mặc kệ Thẩm Lệ.