Nguyễn Chính Tu vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc nói chuyện cũng đang nhắm mắt.
Đến khách sạn, Nguyễn Tri Hạ đi tắm rửa trước, rồi lăn lên giường ngủ đến quên trời quên đất.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cô muốn gọi điện cho khách sạn đặt món ăn, mới đi xem điện thoại di động của mình.
Chỉ có một tin nhắn chưa đọc từ Tư Mộ Hàn ‘gửi địa chỉ khách sạn cho tôi.’
Nguyễn Tri Hạ tưởng tượng bộ dáng Tư Mộ Hàn ngồi trong phòng làm việc, cau mày soạn tin nhắn gửi cho cô, nhịn không được bật cười.
Cô cảm giác bản thân giống như một con đứa con gái đi công tác, còn Tư Mộ Hàn như một cha già không yên lòng về con gái, thậm chí còn yêu cầu cô gửi địa chỉ khách sạn cho.
Mặc dù cái ví von này có hơi buồn cười, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn gửi địa chỉ khách sạn cho anh ấy.
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ cùng Nguyễn Chính Tu đi tham gia bữa tiệc.
Tới tham gia bữa tiệc có một ít người lớn tuổi, có thể thấy những người này có quan hệ không tệ với Nguyễn Chính Tu.
Mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ xem như hiểu rõ, Nguyễn Chính Tu đâu phải là đi công tác, rõ ràng đến giao lưu tình cảm với đám bạn bè cũ.
Sở dĩ ông đưa Nguyễn Tri Hạ đi mà không phải Nguyễn Hương Thảo, cũng bởi vì ông biết Nguyễn Hương Thảo quá kiêu căng, làm càn dễ gây ra chuyện, cho nên mới không đưa cô ta đi.
Lúc Nguyễn Chính Tu giới thiệu đều nói:”Đây là cháu gái nhỏ của tôi.”
Rồi có người đùa giỡn:”Nhà tôi cũng có một thằng nhóc, hay là kết thông gia đi?”
Nguyễn Chính Tu liền lắc đầu:”Chuyện này không thể được, cháu gái của tôi đã lập gia đình rồi.”
“Thằng nhóc nhà ai lại may mắn như vậy, có thể lấy được cháu gái ngoãn ngoãn của ông vậy?”
“Nhà họ Tư.”
Bằng cách này, mọi người đều biết Nguyễn Tri Hạ chính là mợ chủ nhà họ Tư.
Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Nguyễn Chính Tu không chỉ ôn lại tình cảm với bạn cũ, mà còn mượn thân phận “mợ chủ nhà họ Tư” của Nguyễn Tri Hạ để tăng thêm mặt mũi cho mình.
Dù sao ông xuất ngoại nhiều năm, quan hệ với những người bạn cũ này đã phai nhạt rất nhiều.
Nhưng nếu như ông có cháu gái được gả vào nhà họ Tư làm mợ chủ, thì những người có quan hệ lạnh nhạt kia cũng sẽ cho ông ba phần mặt mũi.
Sau khi hiểu rõ những thứ này, thần sắc trên mặt Nguyễn Tri Hạ càng ngày lãnh đạm.
Những người lớn tuổi kia bắt chuyện với Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không quá thân thiện.
Người càng lớn tuổi có đôi khi càng quan tâm thể diện, trong đó có mấy người thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy liền rũ mặt xuống.
Bữa cơm này ăn cũng không tính là quá vui vẻ.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nguyễn Tri Hạ cùng Nguyễn Chính Tu quay về khách sạn.
Trên đường trở về, hai người cũng không nói chuyện, đợi đến lúc về khách sạn, nhân lúc chờ thang máy, Nguyễn Chính Tu đột nhiên mở miệng:”Tri Hạ, cháu không nên cảm thấy ông đang lợi dụng cháu. Hiện tại, mọi thứ ông làm bây giờ đều vì nhà họ Nguyễn.”
Một câu kia của Nguyễn Chính Tu hoàn toàn đứng trên đỉnh cao của đạo đức.
Vì nhà họ Nguyễn!
– Chị con xứng đáng được tốt hơn.
– Đừng quên con cũng là người nhà họ Nguyễn.
– Ông vì nhà họ Nguyễn.