Sau đó, cô mở lá thư do Tần Thủy San gửi cho mình.
“Nguyễn Tri Hạ, cô gài bẫy tôi à? Cô gửi cho tôi có nửa kịch bản là sao? Cô…”
Ngồi ở bên kia đại dương, cách màn hình mà Nguyễn Tri Hạ cũng có thể cảm giác được cơn giận của Tần Thủy San khi gửi lá thư này.
Nguyễn Tri Hạ nhắn tin lại cho cô ta: “Gửi hợp đồng cho tôi, tôi sẽ gửi phần sau của kịch bản cho cô.”
Cuối cùng là thư của Thẩm Sơ Hoàng.
Cô và Thẩm Sơ Hoàng quen biết nhau khi còn thiếu niên, trước khi quan hệ tan vỡ, lúc còn đi học, thỉnh thoảng cần tài liệu học tập thì cô vẫn sẽ tìm anh ta nhờ giúp đỡ.
Cho nên, Thẩm Sơ Hoàng biết email của cô.
Trong thư Thẩm Sơ Hoàng gửi tới chỉ có hai chữ giống như tin nhắn: “Đến rồi?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời anh ta.
Lần này cô có thể thành công chạy trốn từ bên cạnh Tư Mộ Hàn là đã nợ ân tình của Thẩm Sơ Hoàng rồi.
Nợ rồi thì luôn phải trả.
Nhưng bây giờ cô còn chưa trả nổi, vậy tạm thời không quan tâm tới anh ta đã.
Sau khi cô tắt email đi, lại được báo có thư mới, là Thẩm Lệ gửi tới.
Nội dung trong thư chính là liên tục các câu hỏi: “Cậu ở đâu? Có tiền tiêu không? Có an toàn không?”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm động. Vào thời điểm này, cũng chỉ có Thẩm Lệ còn có thể nhớ tới cô.
Sau khi gửi thư lại cho Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ thu dọn đồ đạc, không trả phòng đã rời khỏi khách sạn.
Tư Mộ Hàn quá mức thông minh. Nếu anh có lòng muốn tìm thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới nơi. Ở trước mặt anh, từ trước đến nay Nguyễn Tri Hạ không có tâm lý cầu may.
Nguyễn Tri Hạ điều tra được ở trên mạng có một nhà Homestay, chủ nhà là hai ông bà già, con cái của bọn họ đều đang làm việc trong thành phố khác. Bọn họ mở Homestay tiếp đón khách chẳng qua cũng chỉ vì thích náo nhiệt.
Nguyễn Tri Hạ được bọn họ tiếp đón rất nhiệt tình.
Thành phố Hà Dương.
Ở văn phòng của tổng giám đốc truyền thông Thịnh Hải.
Thẩm Lệ vừa vào cửa đã nhìn thấy gương mặt của Tư Mộ Hàn, cô ấy liền muốn lùi lại.
Nhưng vệ sĩ canh giữ ở cửa đã cản lối đi của Thẩm Lệ.
Cô ấy không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi vào.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cô ấy, bóng người cao lớn thoạt nhìn có cảm giác trống vắng.
Nhưng Thẩm Lệ không hề thông cảm với anh.
Cô ấy giả vờ không biết mục đích của Tư Mộ Hàn gọi mình tới đây, mỉm cười hỏi: “Sếp lớn tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Tư Mộ Hàn xoay người lại, màu mắt tối tăm, bên trong dường như thấm đầy mực đậm tới mức không tan, làm người ta hoàn toàn không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Thẩm Lệ theo bản năng nuốt nước bọt, cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của anh ta.
Một lát, cô ấy nghe giọng nói hơi khàn khàn của Tư Mộ Hàn: “Cô ấy liên hệ với cô rồi?”
“Không có.” Mặc dù Thẩm Lệ có hơi sợ nhưng vẫn thề thốt phủ nhận.
“Thật sao?”
Tư Mộ Hàn không giận ngược lại còn cười và cầm lấy một tập tài liệu trên bàn ném tới cho cô ấy.
Thẩm Lệ giơ tay nhận lấy, phát hiện nội dung của tài liệu chính là in lại nội dung trong thư cô ấy trao đổi cùng Nguyễn Tri Hạ.