Vừa vào cửa, cô lập tức tìm bảo vệ hỏi: “Cậu chủ nhà các anh ở nhà chứ?”
Bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt lời cần nói: “Cậu chủ đã ngủ rồi ạ.”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, đi lên lầu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Tư Mộ Hàn một tin nhắn: Buổi tối tôi cùng Thẩm Lệ ra ngoài ăn cơm rồi, vừa mới trở về, ngủ ngon.
Gương mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng quay về phòng thì lập tức nhận được tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ.
Còn biết báo cáo hành trình cho anh sao? Ngược lại càng ngày càng biết dỗ người rồi.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng biểu tình căng cứng suốt cả đêm vẫn không tự chủ mà khẽ dịu xuống.
Ngón tay dài di chuyển trên màn hình trả lời một chữ “Ừ” lại cho Nguyễn Tri Hạ.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi thì điện thoại của Trần Tuấn Tú lập tức gọi tới.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây rồi mới nhận điện thoại.
Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất ôn hòa, không giống với bình thường: “Mộ Hàn?”
Trong trí nhớ, cho tới tận bây giờ Trần Tuấn Tú vẫn luôn là một người anh có tính tình rất tốt.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại không hề khách khí, mở miệng đã nói: “Anh đã gặp qua Nguyễn Tri Hạ.”
Trần Tuấn Tú trầm mặc một chút, ngữ khí thẳng thắn chính trực: “Lúc trước vô tình gặp qua một lần.”
Ngữ khí của Tư Mộ Hàn lại càng lạnh lẽo hơn: “Cô ấy là Nguyễn Tri Hạ.”
“Anh biết, cô ấy là vợ mới cưới của cậu, Nguyễn Tri Hạ.” Âm thanh của Trần Tuấn Tú đột nhiên trở nên có chút mờ mịt.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì cả mà trực tiếp cúp điện thoại.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ rời giường làm bữa sáng, nhìn thấy “Tư Gia Thành” đi xuống tầng, cô không khỏi lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô một bên bưng bữa sáng ra, một bên dùng ánh mắt liếc trộm “Tư Gia Thành” .
Tư Mộ Hàn khẽ rủ mắt nhìn điện thoại, bưng cốc lên uống một ngụm nước, đột nhiên lên tiếng nói: “Nhìn trộm tôi làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ khiêu mi, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh: “Nhìn sắc mặt anh có vẻ hơi kém, có muốn tôi hầm chút dái bò bồi bổ cho không?”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, động tác trên tay khẽ ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười với ý tứ không rõ: “Trong nhà này chỉ có mình cô là phụ nữ, cô hầm cho tôi bổ thận là có mưu đồ gì đây?”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt liếc anh một cái, quay người đi vào phòng bếp.
Nói về khua môi múa mép thì cô rất ít khi là đối thủ của “Tư Gia Thành”.
Hai người cuối cùng lại tan rã trong không vui.
Theo lẽ thường thì Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ tới Hạ thị làm việc.
Trong xe, Nguyễn Tri Hạ nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thời Dũng, cậu chủ nhà các người vẫn luôn không gặp người ngoài như vậy sao?”
Thời Dũng nhớ tới Tư Mộ Hàn chạy khắp nơi mỗi ngày, che giấu lương tâm nói: “Vâng.”
“Anh ta có đi khám bệnh qua chưa?” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại nhận thấy lời của mình dễ làm cho người ta hiểu lầm nên lại giải thích: “Ý của tôi là anh ta cũng không thể cả đời không gặp người khác như vậy được, cũng nên sinh hoạt như một người bình thường chứ.”
Cái người tên Tư Mộ Hàn cần sinh hoạt như một người bình thường kia lại gọi điện thoại tới cho Thời Dũng vào ngay lúc này.
“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.” Thời Dũng nói xong thì lập tức nghe điện thoại.
Âm thanh của Tư Mộ Hàn có chút nghiêm túc: “Giám sát chặt chẽ Nguyễn Tri Hạ một chút.”