Tạ Sinh thật sự không hề thích cái cảm giác mất đi quyền khống chế này chút nào, sự việc phát sinh thật chẳng giống như ông ta đã dự liệu.
Sắc mặt Tạ Sinh âm trầm, ông ta nói: “ Miệng lưỡi sắc bén nhỉ.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ cười: “ Qúa khen.”
Tạ Sinh còn đang định nói tiếp gì đó, nhưng một thủ hạ lại tiến tới gần ông nói gì đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt ông ta lóe lên một tia cân nhắc suy nghĩ: “ Vậy mà lại là hắn tới trước?”
Ông ta cười lên một tiếng, rồi tiếp tục nói: “ Đúng là biết cách khiến người ta bất ngờ mà, thật không ngờ.”
Tuy Tạ Sinh chỉ nói mấy lời lan man, nhưng đáy lòng Nguyễn Tri Hạ lại dấy lên một sự lo lắng.
Lúc nãy ông ta có nói ‘ đã mời hai vị khách đến đây’, cô không biết ông ta còn mời ai đến, cô chỉ có thể đoán được một người trong số đó chính là Tư Mộ Hàn thôi.
Nghe giọng điệu của ông ta, thì chắc chắn ông ta đã rất ngạc nhiên vì người đầu tiên đến lại là người đó.
Theo như những gì cô suy nghĩ và suy đoán, người đầu tiên đến đây chắc hẳn là Tư Mộ Hàn.
Tạ Sinh biết rõ Tư Mộ Hàn coi trọng Nguyễn Tri Hạ đến như thế nào, đương nhiên hắn chắc chắn cũng phải đoán ra được là Tư Mộ Hàn.
Cho nên, với ngữ khí bất ngờ này của hắn, điều đó đã nói lên người đến có thể không phải là Tư Mộ Hàn rồi.
Không phải Tư Mộ Hàn thì là ai chứ?
Tạ Sinh đột nhiên quay qua nhìn Nguyễn Tri Hạ, biểu tình của ông ta trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “ Đẩy qua kia.”
Vừa dứt lời, thì một thủ hạ đã tiến đến chỗ Nguyễn Tri Hạ, đẩy cô tới bên rìa sân thượng.
Cũng không biết tại sao, hàng rào quanh sân thượng lại vô cùng thấp, độ cao chỉ tới đùi dưới của Nguyễn Tri Hạ thôi, cô bị đẩy tới rìa sân thượng, chỉ cần người đẩy cô ra sức một chút thôi thì cả cô và chiếc xe lăn đều có thể dễ dàng rơi thẳng xuống.
…….
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu rũ mắt nhìn xuống dưới, độ cao của tám tầng lầu thật sự khiến cô kinh hãi, cô nhắm chặt mắt không nhìn xuống nữa, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Trước đây khi biết sức khỏe cô xuất hiện bệnh trạng, Nguyễn Tri Hạ vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Sau đó, sức khỏe của cô vẫn không có gì khởi sắc, cô lúc đó chỉ còn lại sự tuyệt vọng bên trong mình.
Nhưng sau đó khi Cố Tri Dân nói cho cô nghe về suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, cô lại không muốn chết nữa.
Cô mà chết rồi thì Tư Mộ Hàn sẽ phải làm sao đây.
Tư Mộ Hàn nhất định sẽ không sống nổi.
Bây giờ cô rất sợ chết.
Tạ Sinh rất hài lòng với biểu cảm hoảng sợ của cô.
Ông ta mỉm cười nói: “ Không cần sợ như vậy đâu, chỉ cần bọn họ có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi, cô vẫn sẽ còn hy vọng để sống tiếp.”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, căn bản cô không còn tâm tư gì để nghe mấy lời của Tạ Sinh nữa rồi.
Cô phải bình tĩnh lại.