Trần Mộc Châu bị kéo vào bên trong đứng ở trên mặt đất vẫn chưa hoàn hồn, giương mắt nhìn trước mặt là vùng đất trống rất hoang vu.
Hầu hết cây cối trồng ở khu vực xung quanh đều đã héo và chết, rõ ràng còn chưa tới cuối thu nhưng tất cả cỏ cây ở bên trong đã ngả vàng, không phải chết thì đã ở vào trạng thái gần chết, trên mặt đất phủ đầy một tầng lá rụng khi đạp lên sẽ phát ra tiếng xoạt xoạt xoạt.
Các căn nhà ở phía xa đều đóng chặt cửa phòng, bên tron không.
có đèn cũng không có nguồn sáng, mắt thấy trời đã sắp tối mà bốn phía lại u ám đen tối đáng sợ, cô ta quay đầu nằm ở trên cửa thử đủ các cách nhưng vẫn không có cách nào mở ra được.
Cái tay vừa mới kéo cô ta vào từ sau khi cô ta đứng vững đã biến mất không thấy, nơi này rộng lớn như vậy muốn chạy trốn cũng phải mất nửa phút, huống chỉ từ sau khi cô ta đi vào ngoại trừ tiếng gió thổi lá rụng phát ra âm thanh thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, loại mặt đất phủ đầy lá rụng này chỉ cần có người giãm lên thì không có khả năng không phát ra âm thanh!
Cho nên rốt cuộc là ai túm cô ta vào đây, mục đích của người kéo túm cô ta vào đây là gì, rốt cuộc đây là đâu.
Cô ta vô cùng sợ co quäắp ở cạnh cửa, tay gõ lên cửa để cho bản thân tỉnh táo lại nhưng ở nơi như thế này không có người, không có quy luật khách quan, không có đường ra thì làm sao có thể tỉnh táo được, trái lại càng thêm hoảng hốt.
Ngay khi cô ta chuẩn bị nhìn xem có thể trèo tường ra ngoài hay.
không thì một âm thanh đột nhiên phát ra từ ngôi nhà gần cô ta nhất.
Giống như là có âm thanh của vật nặng ma sát ở trên mặt đất “Kẹt kẹt kẹt” vang lên làm cho người ta cảm thấy rùng mình khi nghe thấy!
“Ai, ai đang ở đó giả thần giả quỷ, tôi khuyên anh tốt nhất nên đi ra nếu không đợi đến khi tôi tìm được anh thì chắc chắn sẽ không làm cho anh cảm thấy dễ chịu!” Cô ta hét lên, trong giọng nói không có một chút sức mạnh nào, hơn nữa còn phô trương thanh thế không được tự nhiên cho lắm.
Miệng hét lên bước chân lại nhanh chóng lui về sau hai bước, hận không thể nhét bản thân vào trong cửa.
Đồ vật ở bên trong đại khái là nghe được giọng nói của cô ta một lát thì dừng lại, ngay khi trái tim Trần Mộc Châu hơi buông lỏng thì bên trong lại truyền ra tiếng động, âm thanh càng lúc càng lớn rõ ràng thứ này đang đi về phía cô ta!
Vốn dĩ tâm trạng của cô ta vừa mới bình tĩnh trong nháy mắt lại dâng cao, khóc không ra nước mắt đứng im tại chỗ nhìn quanh bốn phía muốn tìm nơi để trốn, từ chỗ cô ta nhìn lại thì chỉ có ba con đường đi thẳng đến tòa nhà, âm thanh cũng truyền tới từ con đường gần cô ta nhất, hai con đường nhỏ ở bên trái và bên phải tối đen thông về một hướng không biết ở trong bóng tối.
Ngay khi Trần Mộc Châu còn chưa chọn xong phương hướng nào để chạy thì cánh cửa ở phía đối diện được mở ra: “Âm!” Một tiếng vang thật lớn, một thứ màu đen to lớn bay về phía cô ta, dáng vẻ rất kỳ lạ nhìn giống như là quái vật ở trong truyền thuyết.
Không đợi thứ đó bổ nhào tới trước mặt Trần Mộc Châu khẽ đảo.
mắt hôn mê bất tỉnh, quái vật rơi ở bên cạnh cô ta động tác nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên cạnh cô ta, cánh tay đầy lông xù đẩy cơ thể của cô ta thấy cô ta thực sự không có động tĩnh thì mới đứng dậy, đột ngột kéo chiếc mũ đội đầu của cô ta ra và bóp chặt khuôn cô ta để nhìn kỹ hơn, xác thật là người mà mình chưa từng gặp mới ôm eo cô ta lên ấn vào cánh cửa thuận tay vứt người ra ngoài, cánh cửa lại nhanh chóng đóng lại, anh ta nhanh chóng đội mũ trùm đầu rồi lại sắp xếp lại hiện trường chạy về đóng cửa lại.
Vệ sĩ vốn vẫn luôn đang tìm cách phá cửa lại lần trơ mắt nhìn Trân Mộc Châu bị ném ra ngoài rơi xuống đất, trợ lý vẫn luôn chú ý tới cánh cửa lúc này mới miễn cưỡng thấy rõ ràng có một bàn tay khỏe mạnh tràn đầy lông từ bên trong vươn ra.
Anh ta sờ cằm lộ ra vẻ không tốt, trời đã sắp tối rồi nếu như người đã đi ra vậy đợi anh ta tìm hiểu thêm tin tức rồi tại đi vào tìm tòi thực hư thế nào! Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thẳng!
Một đoàn người đi tới với ý chí chiến đấu sục sôi lại quay về với sắc mặt nặng nề, xem như họ đã để bụng về tòa nhà kỳ lạ này!