“Đúng không? Em cũng cảm thấy em cao hơn một chút, nhưng anh em…” Tư Gia Thành đang nói đột nhiên dừng lại, giọng trở nên có chút miễn cưỡng: “Bọn họ đều nói em không cao hơn.”
Nguyễn Tri Hạ tất nhiên cũng nghe được thằng bé vứa mới nói hai chữ “anh ấy”.
Xem ra Tư Gia Thành cũng đã biết, chuyện Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn rồi.
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, đưa tay lên đầu thằng bé vỗ nhẹ một cái.
Tư Gia Thành gãi đầu một cái, giống như có chút ngượng ngùng, quan tâm hỏi: “Nghe nói chị có thai rồi?”
Thằng bé quan sát Nguyễn Tri Hạ: “Nhưng thoạt nhìn không giống.”
“Ngốc à, bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, hai tháng nữa mới lớn lên.” Nguyễn Tri Hạ không nhịn được lại gõ gõ đầu cậu.
“Đây là Tri Hạ nhỉ.”
Giọng Tư Liên chen vào, Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đồng thời quay đầu lại nhìn về phía bà ấy.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, vừa rồi lúc cô và Tư Gia Thành nói chuyện, Tư Mộ Hàn và Tư Liên hình như không nói gì.
Cô vừa mới nói chuyện với Tư Gia Thành, dựa vào Tư Mộ Hàn không gần như vậy, Tư Mộ Hàn kéo cô đến bên cạnh, ý sâu xa giới thiệu: “Đây là vợ cháu, Nguyễn Tri Hạ.”
Sau đó lại nhìn về phía Tư Liên nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đây là cô anh.”
Tư Mộ Hàn vừa giới thiệu Tư Liên, Nguyễn Tri Hạ liền ngoan ngoãn gọi: “Chào cô, cháu là Tri Hạ.”
“Thật xinh đẹp.” Tư Liên nở nụ cười, tạo cảm giác rất dịu dàng.
Bà ấy nói xong, lại bổ sung một câu: “Đẹp hơn so với trong hình.”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng kinh ngạc: “Hình nào?”
“Em chụp gửi cho mẹ em.” Tư Gia Thành đi đến bên cạnh Tư Liên, đưa tay nắm lấy vai Tư Liên: “Con nói trước với mẹ rồi, bên ngoài chị Tri Hạ đẹp hơn.”
Nguyễn Tri Hạ nhếch khóe miệng, mỉm cười.
Tư Đình Phong không biết cũng đi đến từ lúc nào: “Đừng đứng ở đây nữa, đi vào ngồi đi.”
Nguyễn Tri Hạ có chút xoắn xít, quan hệ Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong không tốt, rốt cuộc cô có cần chào Tư Đình Phong không nhỉ?
Tư Mộ Hàn không cho cô thời gian rầu rĩ, kéo cô đi vào bên trong: “Đi vào ngồi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống, Tư Gia Thành đi tới bên cạnh cô, tò mò hỏi cái này cái kia.
Không ai nhắc chuyện Trần Tuấn Tú .
Đúng lúc này, Trần Tuấn Tú và Tư Ân Nhã cùng nhau từ bên ngoài đi vào.
Kể từ lần trước cãi vã với Tần Thủy San ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn bị thua thiệt, Tư Ân Nhã cũng đổ chuyện này lên người Nguyễn Tri Hạ, cũng càng thêm chán ghét Nguyễn Tri Hạ.
Cô chưa bao giờ tỏ ra thân thiện khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liếc mắt một cái liền khinh thường dời ánh mắt đi.
Gần đây Trần Tuấn Tú cùng Tư Mộ Hàn bởi vì chuyện hủy bỏ nên mâu thuẫn leo thang.
Bốn người ai cũng không chủ động để ý tới người khác.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên bế tắc, khiến người ta phiền lòng.
Nguyễn Tri Hạ không được tự nhiên, Tư Mộ Hàn thì khác, trên mặt không nhìn ra một tí khác thường nào, thậm chí còn đưa tay lên mâm đựng trái cây trên bàn trà chọn lấy một quả mắc ca lớn, bóc ra đưa cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bội phục sự bình tĩnh của anh trong thời điểm này.
Nếu như anh cũng giống như một người không có chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ cũng yên tĩnh trở lại.
Dù sao cũng là diễn kịch, diễn càng giống thì càng đạt được mục đích.
“Thật giòn, anh cũng ăn một quả đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đút một quả mắc ca vào trong miệng Tư Mộ Hàn.