Tư Hạ vẫn còn đang trong tay Tư Đình Phong, Tư Mộ Hàn không dám hành động bừa.
Mà Tư Thị hiện toàn bộ do Tư Mộ Hàn quản lý, nên Tư Đình Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người khắc chế lẫn nhau, tạm thời chưa dám ra tay.
Nhưng Tư Mộ Hàn cũng biết rõ Nguyễn Tri Hạ quan tâm Tư Hạ đến cỡ nào.
Nếu như không nắm chắc phần thắng, anh chỉ có thể tiếp tục ở Tư Thị, tiếp tục giúp Tư Đình Phong quản lý Tư Thị, tiếp tục thay ông duy trì phong độ hào môn cao quý của nhà họ Tư.
Trong mắt mọi người thì nhà họ Tư là gia tộc cao quý sáng chói, nhưng không ai biết được bên trong nội bộ đã sụp đổ từ lâu.
Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay, Tư Mộ Hàn không muốn quay về nhà cổ.
Không cần biết là Tư Đình Phong, hay là những họ hàng khác của nhà họ Tư, toàn bộ họ đều phải nương nhờ vào Tư Thị để duy trì thân phận và danh tiếng, thậm chí là bất chấp thủ đoạn.
Tư Mộ Hàn vừa vào thang máy thì di động đã vang lên.
Lấy ra xem, thì ra là Cố Tri Dân gọi đến.
Sớm như vậy gọi cho anh, đoán chắc là chuyện của bên Truyền Thông Thịnh Hải.
Tư Mộ Hàn nghe máy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Cố Tri Dân có chút khác thường, ấp a ấp úng nói: “Anh về nước chưa?”
Tư Mộ Hàn nói: “Về rồi.”
Thời Dũng đi theo sau lưng anh, cửa thang máy khép lại, trong thang máy không có tín hiệu nên không thể nghe điện thoại được.
Đợi sau khi ra khỏi thang máy, Tư Mộ Hàn gọi lại cho Cố Tri Dân.
Tư Mộ Hàn vừa tiến về hướng văn phòng, vừa nói: “Vừa mới ở trong thang máy không có tín hiệu, có chuyện gì thì nói đi.”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân im lặng lúc sau mới do dự lên tiếng: “Anh đã gặp Tri Hạ chưa?”
Nghe đến đây, Tư Mộ Hàn không thể nào ngờ được Cố Tri Dân gọi cho anh là để nói chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn dừng bước, nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Nguyễn Tri Hạ cô ấy làm sao?”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Tư Mộ Hàn, anh ấp úng nửa ngày trời, đến khi Tư Mộ Hàn sắp mất kiên nhẫn, anh mới dùng tốc độ cực nhanh nói một tràn: “Tôi biết anh rất quan tâm đến Nguyễn Tri Hạ, nhưng phụ nữ mà, thỉnh thoảng sẽ như vậy chứ không phải người nào cũng có thể giống như Thẩm Lệ nhà tôi…”
Tư Mộ Hàn chịu không nổi cách nói lê thê dài dòng của Cố Tri Dân, anh cắt ngang nói: “Có chuyện gì mau nói.”
Ngay lập tức, Cố Tri Dân liền đáp ngắn gọn một câu: “Nguyễn Tri Hạ ở bên ngoài có người khác.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Đầu dâu điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn: “Để tôi kêu Thời Dũng giúp cậu đăng ký khám tại khoa thần kinh.”
Cố Tri Dân sửng sốt hỏi lại: “Hả, sao anh không tin tôi, tôi nói thật mà, tôi có chứng cứ mà!”
Tư Mộ Hàn chẳng việc gì phải để ý đến chứng cớ của Cố Tri Dân nên thẳng tay cúp điện thoại.
Nhưng Cố Tri Dân cũng không vì vậy mà hết hy vọng.
Tuy Tư Mộ Hàn vẫn đàn áp anh ta, nhưng mỗi cuối năm khi công ty chia hoa hồng, Tư Mộ Hàn cũng không bạc đãi quá.
Chính vì điều này mà cho dù Tư Mộ Hàn không có tính người, anh ta vẫn muốn coi Tư Mộ Hàn là anh em.
Tư Mộ Hàn vừa vào đến văn phòng ngồi xuống thì tiếng tin nhắn mes trong di động vang lên.
Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua thì thấy người gửi tin là Cố Tri Dân nên chẳng buồn mở ra xem Cố Tri Dân nhắn gì mà chỉ tiện tay ném điện thoại sang một bên rồi bắt đầu làm việc.