Mưa rơi như thác, đêm đen như thiết, những tia sét tử hồ sắc xé rách cả trường không, như muốn thôn tính cả đất trời
Kinh lôi thình lình phát động, vang lên một tiềng “Rầm!” lớn, kinh động đến người đang ngủ say trong lãnh cung kia
Nàng mở đôi mắt vẩn đục không ánh sáng, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, hóa ra là trời đổ mưa to, ai... già rồi, tai ngày càng không dùng được nữa rồi.
Hồi lâu, nàng mỉm cười tự giễu, một nụ cười chứa đựng biết bao nhiêu bi thương hòa thương tang, mười tám năm rồi..... không ngờ rằng bỗng nhiên quay đầu đời, cuộc đời này lại trôi qua như vậy
Mười tám năm trước, cũng là một đêm mưa giăng đầy trời, sấm chớp vang dội, nàng bị Vũ Vinh Hoa biến thành “nhân trệ”, được nuôi bên trong một lu rượu, sau đó trơ mắt nhìn hai hài nhi của nàng chết thảm trước mặt mình.
Đêm hôm đó, vô số hắc y nhân bao vây Trường Xuân Cung, sau khi Vũ Vinh Hoa hạ lệnh, lấy danh nghĩa hoàng hậu thông gian bán nước bắt đầu đồ sát hậu cung, tất cả cung nhân đều phải nhận lấy cực hình, bồi giá tỳ nữ của nàng Hàm Yến và Điểm Thúy vì bảo vệ Huyền Việt cùng Lưu Chiêu, mà bị phân thành tám mảnh, nhận lấy cái chết vô cùng thê thảm
Cuối cùng, Trường Xuân Cung chỉ còn sót lại Huyệt Việt và Lưu Chiêu, hai thân thể bé nhỏ ôm chặt lấy nhau, giống như hai ngọn cỏ cô độc, trong đêm mưa gió đầy trời mà run rẩy, hai đứa trẻ ấy hoảng sợ, kinh hãi, bất lực, chờ đợi phụ hoàng cùng mẫu hậu sẽ đến cứu bọn y, nhưng thứ hai đứa trẻ ấy chờ đợi được lại chính là mệnh lệnh của di nương Vũ Vinh Hoa, ra lệnh đem bọn hắn loạn đao chém chết……
Đêm hôm đó, Trường Xuân Cung chính là máu chảy thành sông, nhân gian luyện ngục....
Huyền Việt, Lưu Chiêu……
A...... Con của nàng, bọn hắn còn nhỏ như vậy, sao có thể hạ thủ được…..
Vũ Vinh Hoa, người phụ nữ táng tận lương tân như ngươi, tại sao lại vẫn chưa chết? Tại sao??
Ta hận ngươi! Ta Hận ngươi, ta hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, đem ngươi chém thành nghìn mảnh, nghiền xương nát thịt nhà ngươi……
Vu Thức Vi liều mạng cắn chặt môi, nước mắt rơi như mưa, trái tim nàng kịch liệt co thắt, giống như có vô số bàn tay xé nát nó, cào cấu nó, đem linh hồn sớm đã đi vào cõi chết của nàng một lần nữa thiên đạo vạn quả.
Nàng là hoàng hậu, và cũng là hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử Đại Vân bị biến thành “Nhân Trệ”. Chỉ là vì sinh ở tiết vu lan giữa tháng 7, liền bị coi là người không may, thân nương hận nàng, sinh phụ không thích nàng, duy chỉ có Thương Quan Diệp yêu thương nàng, cưới và phong cho nàng là vương phi, sau khi đăng cơ liền sắc phong nàng làm hoàng hậu, vinh sủng phong quang.
Khi đó nàng đối với Thương Quan Diệp ngoại trừ lòng ái mộ, còn có rất nhiều lòng cảm kích, cảm kích y đã cứu nàng ra khỏi hồ lửa thái sư phủ đó, cho nàng một ngôi nhà, một đôi hài tử thông minh đáng yêu, nhưng không ngờ rằng..... không ngờ rằng chỉ là một cái xoay người, hắn đăng cơ chưa đến nửa năm lại có thể đẩy nàng vào một địa ngục đáng sợ hơn nữa.
Đầu tiên, hắn phong đích tỷ của nàng Vu Vinh Hoa làm quý phi, sau đó cướp đi binh phù mà người ấy lưu lại cho nàng, sau cùng chính là phế nàng, đầy nàng vào lãnh cung.
Hết thảy hắn đều ra tay một cách vô cùng độc ác quyết đoán, nửa phần nhân tinh hắn cũng không buồn lưu lại.
Dịu dàng nhất là hắn, vô tình nhất cũng là hắn. Bảy năm vợ chồng, cùng chung hoạn nạn, nàng phò trợ hắn đăng ngôi hoàng vị, không rời không bỏ. Hóa ra, đó chỉ là một giấc mộng đẹp của thời xanh xuân ngu xuẩn của nàng mà thôi, mộng tỉnh rồi, tất cả hóa hư không.
Đã nhiều năm trôi qua, tất cả ký ức đều đã trở nên mơ hồ, duy có từ li từng tí liên quan đến
Thượng Quan Diệp, không những không thể quên, ngược lại càng thêm rõ ràng, từng màn từng màn giống như một trò cười vô tình, tại nơi thời gian xa xôi kia như đang chế giếu sự vô tri cùng ngu xuẩn của nàng.
Một người là người nàng dùng cả sinh mạng để yêu, một người là tỷ tỷ ruột của nàng, vậy mà lại hại cả một cuộc đời của nàng, khiến nàng muốn sống không được, muốn chết không xong. Trước mắt cả một đời tan hoang này, cả một đời sống không bằng chết này, cả một đời hối hận cùng bất cam này, thật sự là rất nực cười, vừa đáng cười vừa đáng khóc a…
Phanh ~
Bỗng nhiên, đúng lúc này, cửa của lãnh cung đột nhiên mở ra, nối đuôi nhau vào là vài tên thái giám, tên thái giám đầu tiên tay cầm thánh chỉ, tuyên chỉ: “ Phế hậu Vu thị, xui khiến cung nữ hạ độc hoàng thượng, tội bất dung thứ, đặc tứ chưng hình, khâm thử.
Đầu độc?
Vu Thức Vi bất cười vô vị, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do?
Thái giám đọc xong, nhin thoáng ra gương mặt không chút biểu cảm của Vu Thức Vi, đáy mặt hiện lên một tia thương xót, sau đó cho những tên thái giám còn lại lui xuống, quỳ xuống trước mặt Vu Thức vi, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tài tìm được một người đến thay thế người, chờ một lúc, người liền theo Tiểu Đức Tử rời khỏi hoàng cung đi.
Tiểu Đức tử?
Đôi mắt vẩn đục của Vu Thức Vi hiện lên một tia kinh ngạc, giống như phải nghĩ thật lâu mới nhớ đến có người tên là Tiểu Đức tử, Tiểu Đức tử là một tay nàng đề bạt làm cận thị của Thượng Quan Diệp, là người chứng kiến nàng từ nhất đại sủng hậu biến thành nhất đại nhận trệ hoàng hậu
Chỉ là không ngờ rằng, cuối cùng người cứu nàng lại là hắn.
Vu Thức Vi rất nhanh liền lắc đầu, không, nàng sẽ không rời khỏi đây, nàng còn chưa được tận mắt nhìn đôi cẩu nam nữ kia gặp báo ứng.
Tên thái giám thấy nàng không đồng ý, tiếng nói càng nức nở: “Hoàng hậu nương nương, cầu xin người đồng ý đi, nô tài năm đó nhận được ân đức của nương nương, mẫu thân mới giữ được tính mạng, nô tài nhất định sẽ cứu người ra khỏi đây”
Vu Thức Vi lắc đầu mạnh hơn nữa, trong đôi mắt ảm đạm hiện lên hận ý mãnh liệt, nàng kéo dài hơi tàn này 18 năm, chính là vì nuốt không nổi uất hận này, sát tử chi thù, tàn thân chi hận, mỗi một thứ điều đều khiến nàng trong từng đêm thanh vắng như muốn phát cuồng lên, sao nàng có thể cam tâm mà rời khỏi đây chứ?
A~A~ nàng phát ra tiếng gào thét yếu ớt, nàng muốn nhìn thấy con tiện nhân Vu Vinh Hoa kia, nàng muốn gặp ả!
Thái giám dường như đọc hiểu được hận ý trong đôi mắt của Vu Thức Vi, nghẹn ngào nói:
“Hoàng hậu nương nương, người cần gì như vậy chứ, người nhất định phải gặp Vu hậu sao?”
Vu Thức Vy gật đầu, đúng, nàng nhất định phải gặp, bởi vì cho đến nay nàng vẫn không hiểu, sau khi Vu Vinh Hoa giết Huyền Việt cùng Lưu Chiêu, Thượng Quan Diệp sao vẫn có thể sủng hạnh Vu Vinh Hoa như vậy, mối thù giết con không đội trời chung, sao hắn lại có thể hồ đồ như vậy?
Hắn lợi dụng ả phế đi nàng, nàng nhận rồi, Vu Vinh Hoa hại nàng, biến nàng trở thành nhân trệ, nàng cũng nhận rồi, nhưng hài tử không chút minh bạch mà chết đi như vậy, nàng không cam, nàng có chết cũng không thể nhắm măt.
Thái giám xoa xoa nước mắt, im ắng lui ra ngoài.
Ước chừng sau nửa canh giờ, tại vinh hoa xuất hiện, ả đến một mình. Ả mặc trên người phương bào màu đỏ, kim tuyến lưu quang, đing đang hoàn bội, hoa quý đến mức khiến người khác không dám ngước nhìn.
Mười tám năm không gặp, dung nhan của ả vẫn khuynh quốc khuynh thành, thời gian như ban cho ả một đặc cách, hoàn toàn không lưu lại một vết tích gì trên gương mặt ả
“Muội muội, ngươi muốn gặp ta?” ả nở nụ cười đoan trang đức độ
Trong đôi mắt già nua của Vu Thức Vi tràn đầy hận ý, nếu như đôi mắt có thể giết người, nàng nhất định sẽ đem ả tiện nhân đội lốp thiên tiên này chém thành vạn mảnh
Vu Vinh Hoa đương nhiên biết Vu Thức Vi trả lời không được, mỉm cười một tiếng, hững hờ nhìn xích kim khảm phỉ thúy hộ giáp trên ngón út của mình “ nghe nói muội muội xui khiến cung nữ hạ độc hoàng thượng, được hoàng thượng ban cho chưng hình.”
Chưng hình……
Vu Thức vi cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt, lúc mở mắt ra, đôi mắt mang đầy oán độc, oán độc như mãnh thú ăn thịt người, như lệ quỷ uống máu, Vu Vinh Hoa, mười tám năm trôi qua rồi, một kẻ độc ác như ngươi sao vẫn có thể sống yên ổn như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Ả nhìn thấy nằng nhìn trừng trừng vào ả, Vu Vinh Hoa che miệng mỉm cười: “Muội muội, đừng dùng ánh mắt tàn độc như vậy nhìn ta chứ, ngươi rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng không trách ta được, muốn trách thì trách ngươi không nên cướp đi nam nhân của ta, không nên cướp đi ngôi vị hoàng hậu của ta.”
Cướp của ả?
Hay cho kẻ điên đảo trắng đen
Hay cho người tỷ tỷ ruột thịt của ta
Vu Thức Vy mỉm cười tự giễu, trong nụ cười ẩn chưa không biết bao nhiêu là bi ai, kỳ thật nàng càng hận bản thân không biết nhìn người, mới có thể tin tưởng được kẻ thú đội lốp người này!
Vu Vinh Hoa ngồi xổm xuống, có chút khinh thường, có chút đắc ý mà nhìn Vu Thức Vy, “Muội muội, muội tốt nhất là đừng vùng vẫy nữa, an nhiên mà chết đi không tốt sao?
An nhiên mà chết đi sao?
Vu Thức Vy có chút thảnh thốt nhìn Vu Vinh Hoa, ả giết đi hai hài tử của nàng, vậy mà vẫn sống tốt, nàng sao có thể cam tâm chết đi, sao có thể cam tâm kia chứ?
Huyền Việt...... Lưu Chiêu……
Nghĩ đến kia hai hài tử đáng thương của nàng, Vu Thức Vy nước mắt rơi như mưa , vốn nghĩ rằng nước mắt sớm đã cạn, tâm can đã thôi không con đau nhức. Hóa ra là vẫn còn biết đau, sự đau đớn dày xé nàng, khiến nàng như muốn hủy hoại tất cả mọi thứ ở nơi đây.
“A...... Hài...... Hài...... Tử......” Vu Thức Vy đem hết cả hơi tàn mà nức nở thốt lên, đem hết tất cả những bi ai thống thổ trút hết ra, hận không thể vùi dập đi cả thiên địa này, hận không thể hủy diệt cả cái hoàng thành này.
Vu Vinh Hoa từ đầu đến cuối khuôn mặt đều mang một nụ cười mỉm, đôi mắt màu anh đào nhìn trái rồi lại nhìn phải như đang hồi tưởng đến điều gì: “Hải tử? Muội muội, ý muội là Huyền Việt và Lưu Chiêu sao?
Nghe vậy, Vu Thức Vy bỗng nhiên trở nên kích động hơn, cố gắng giãy dụa trong lu rượu, gào thét, đôi mắt âm lãnh đáng sợ.
Vu Vinh Hoa, sao ả có thể nói ra tên của hai hài tử của nàng nhẹ nhàng như vậy? Đao phủ? Không xứng! ả vĩnh viễn không xứng!
Nhìn thấy nàng kích động như vậy, Vu Vinh Hoa dùng tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt chằng chịt vết xẹo của Vu Thức Vy, yếu ớt mỉm cười: “Muội muội, muội vẫn còn trách ta giết Huyền Việt cùng Lưu Chiêu sao? Nhưng muội muội à, muội có bao giờ nghĩ rằng, việc này, nếu như không có sự đồng ý của y, sao ta có thể làm được kia chứ?
Cái gì?
Đồng tử Vu Thức Vy bỗng bưng co rút lại.
Thượng Quan Diệp?
Sao có thể?
Vu Vinh Hoa cười lạnh một tiếng, “muội muội, hoàng thượng vẫn nghĩ rằng ngươi luôn tơ tưởng đến người đó, còn nghĩ rằng hài tử chính là của kẻ đó kia kìa hahahah, hoàn toàn không biết, y chính mắt nhìn con mình chết thảm trước mặt mình, hahahah.
Vu Vinh Hoa cứ cười cứ cười, như điên như dại, thân hình lảo đảo mà rời khỏi lãnh cung.
Bên ngoài cuồng phong vẫn nổi, bầu trời đêm càng thêm âm u.
Vu Thức Vy ngẩn ngơ nhìn xuống mặt đất, đôi mắt trỗng rống như hố đen vô tận, như vực sâu thăm thẳm, bỗng một luồng khí đỏ trong nháy mặt nở rộ, hai dòng huyết lệ như lũ đột ngột tuôn ra, chính là từ đôi mắt mang đầy oán hận của Vu Thức Vy tuôn trào, ầm vang một cõi
A.... hóa ra việc nàng nghĩ cả đời cũng không sao hiểu được, hóa ra lại là như vây…….
Hổ dữ không ăn thịt con! Hổ dữ còn không ăn thịt con nữa mà!!!!
Phút chốc, Vu Thức Vy cắn đứt lưỡi, ngửa mặt lên trời uống máu lập thệ: Thượng Quan Diệp, Vu Vinh Hoa.... ta dùng chính sinh mệnh của ta nguyền rủa các ngươi, lai sinh lai thế, vĩnh sinh vĩnh thế, vĩnh viễn khiến các ngươi không được an thân, nhất định sẽ khiến các ngươi, muốn sống không được, MUỐN! CHẾT! KHÔNG! XONG!
Chưng hình tàn khốc được thi hành tại lãnh cung, người vốn dĩ đã câm từ lâu vậy mà trước khi chết lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy, vang vọng cửu tuyền. Nghe nói đêm hôm đó, vốn dĩ là có một trận mưa to, vậy mà lại nổi lên một trận hồng bạo tuyết, tuyết đỏ như máu!! Phủ kín cả vạn dặm sơn hà
Có người nói: tháng sáu nổi hồng tuyết, lệ quỷ tất đòi mạng!