Vu Thức Vy đem rượu ấm trong bình rót ra hai chén, để trước mặt mình một chén đẩy sang đối diện một chén, không ngầng đầu chỉ nói: "mời ngồi~"
Hàn Giang Nguyệt thấy nàng khách sáo như vậy, sự thấp thỏm trong càng trở nên mãnh liệt, bước nhanh như gió đến bên Vu Thức Vy, kéo nàng vào lòng, kích động nói: "Vy nhi, nàng nghe ta nói, Tiêu Li thực sự không phải con trai ta, ta cũng không biết vì sao nó lại trông giống ta đến vậy, nhưng nàng phải tin ta, ta thực sự......ưm....m......"
Vu Thức Vy kiễng chân, ngẩng đầu lên chặn lại đôi môi thao thao bất tuyệt đó của y, cảm giác hơi lạnh hương thơm thanh mát truyền tới, thực rất thơm dễ chịu, khiến cả người thanh tỉnh lại tinh thần sảng khoái, dường như bò ra từ đống xương tàn ôi mốc, đâm chồi nảy lộc.
Hàn Giang Nguyệt ngơ người, như tên ngốc bị nàng chủ động hôn, không dám tin nàng sẽ chủ động hôn y, nàng không phải rất ghét y sao? không phải nàng muốn hủy bỏ hôn ước với hắn sao? tại sao lại......
Kinh ngạc xong, trong lòng trỗi dậy từng đợt vui điên cuồng, Hàn Giang Nguyệt đưa tay ôm chặt lấy nàng, nuốt chọn hơi ấm trong miệng nàng biến thành một ngọn lửa, hôn nàng say đắm. Trong lúc hôn nàng, sợ đây chỉ là ảo giác, nụ hôn nồng nhiệt lại biến thành nhẹ nhàng cẩn thận, rất dịu dàng và ân cần.
Đến khi thân nhiệt của cả hai nóng lên, Vu Thức Vy cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn trước, ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp diễm lệ đỏ hồng lên, ánh lên dưới ánh nến, dường như đánh lên một lớp phấn hồng, mê hoặc lòng người.
Hàn Giang Nguyệt họng hơi cứng lại, nhanh chóng đưa mắt dời qua chỗ khác, y sợ rằng nhìn nàng thêm lúc nữa, sẽ không kiểm soát được mà xông vào nàng.
"ngồi đi~
Vu Thức Vy kéo tay áo y, bảo y ngôi xuống, sau đó đưa chén rượu đã được rót đầy đưa ra trước mặt y, mỉm cười nói: "uống hết chén rượu này, huynh thứ lỗi cho ta được không?"
Cái gì?
Hàn Giang Nguyệt cứng người, có chút kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, tha thứ cho nàng?
Nàng......là vì chuyện sáng nay? chẵng lẽ nói chuyện sáng nay không phải thật lòng nàng nghĩ thế?
Vô tình nhất là nàng, ôn nhu nhất là cũng nàng, rốt cuộc nàng thuộc kiểu nào?
Hàn Giang Nguyệt đón lấy chén rượu từ tay nàng, ánh mắt rực lửa, nhìn chăm chăm vào nàng, thật lòng thật dạ nói: "ta chưa từng trách nàng, có gì mà phải thứ lỗi chứ?
Hai người đối diện nhìn vào mắt nhau dưới ánh nến, ánh mắt đậm tình cuốn lấy nhau, một hồi sau, hai người nhìn nhau cười, sau đó uống hết chén rượu.
Sau đó, Vu Thức Vy tận tay gắp thức ăn cho Hàn Giang Nguyệt, mỗi món ăn đều là nàng tận tâm tận ý chuẩn bị cho y.
Hàn Giang Nguyệt nhìn nàng bận gắp thức ăn cho mình, nụ cười ấm áp, ánh nhìn say đắm, có chút chua xót, mắt nhìn xa xôi như đang nhìn về một nơi rất xa rất xa, lúc lâu sau, Hàn Giang Nguyệt nặng nề thở dài một cái, nắm đấm nắm chặt trong tay áo không biết đã dần thả lỏng ra từ khi nào, "cảm ơn nàng, Vy nhi."
Vu Thức Vy lại uống chén nữa, đáp lại y bằng một nụ cười, "không có gì, mau ăn đi, ăn xong ta còn phải đánh đuổi huynh ra ngoài......"
"đánh......đánh đuổi ra ngoài?"
Khoảng hai khắc sau Hàn Giang Nguyệt đúng là bị Vu Thức Vy dùng chổi đánh đuổi ra khỏi cửa, "Hàn Giang Nguyệt, ngươi còn dám làm càn, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa, cút~"
Hàn Giang Nguyệt tức giận phẩy tay áo, "Vu Thức Vy, bổn vương cố gắng bao lần giải thích với ngươi mà ngươi không nghe, ngươi căn bản không thích bổn vương, nếu đã không thích, bổn vương sao còn phải đi theo cầu xin ngươi? bổn vương là cành vàng lá ngọc, tùy ý khua tay một cái, bao nhiêu thiên kim quyền thế muốn làm vương phi của bổn vương còn phải xếp hàng tới tận Mạc Bắc, bổn vương không thèm nhà ngươi."
"Cút ~ ngươi còn không đi, ta liền phế ngươi, làm ngươi không có khả năng tạo người nữa......"
"Ngươi......được lắm, đồ đàn bà độc ác, hừm! bổn vương không bao giờ quay lại nữa."
Sau khi Hàn Giang Nguyệt phẫn nộ bỏ đi, Vu Thức Vy vứt chổi sang một bên, trở về phòng, đạp tan bình rượu trên bàn, ở trong phòng gào lên: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi đi chết đi......”
Ba người Hàm Yên, Điểm Thuý, Tiểu Ninh cẩn thận nhẹ nhàng đi vào, sắc mặt Hàm Yên nặng nề, “tiểu thư, đúng như người dự đoán, hắn ta đi rồi.”
“Uhm, đi rồi thì tốt, mau dọn dẹp đi.”
“Vâng tiểu thư.”
Trong mật hàm lạnh băng đen tối, vang lên một giọng nói trầm đặc, “bọn chúng thực sự đã tan vỡ rồi sao?”
Lại vang lên một giọng nói cung kính khác, “vâng, bọn chúng cãi nhau một trận lớn, hoả thuỷ không nhường nhau, đường ai nấy đi.”
“Uhm, cho thứ này vào đồ ăn thường ngày của nàng ta.”
Trong bóng tối, giọng nói đối diện có chút thắc mắc, “đây là cái gì?”
“Nước vọng tình, không màu không mùi, không quá ba tháng, nàng ta sẽ quên hết mọi chuyện, tới lúc đó đem nàng ta tới đây, nhớ là phải xử lí sạch sẽ......”
“Vâng, thưa chủ tử.”
Hôm sau, Vu Thức Vy sửa soạn xong, nô tài bên cạnh Vu Văn Thanh tới nói: “công chúa, Thái Sư mời người tới nhà trước một lúc, có chuyện cần cùng người thương lượng.”
Vu Thức Vy đặt bút vẽ mày xuống, nói: “ta đi bây giờ.”
Khi nàng mới tới tiền đình, tiền đình đã tập trung đông đủ mọi người, các di nương, Vu Nhậm Hi và Vu Nhậm Quảng đều đã có mặt.
Triệu thị thấy Vu Thức Vy tới liền quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn nàng một giây phút nào, những đòn roi và thời gian phải đóng cửa hối cả mà nàng thưởng cho bà ta, bà ta sẽ không quên đâu!
Vu Thức Vy thấy ánh mắt không thân thiện của bà ta, cũng không quá để ý, mà tới ngồi xuống cạnh Vu Nhậm Hi, ngẩng đầu hỏi: “không biết phụ thân tìm nữ nhi tới có việc gì?”
Vu Văn Thanh gương mặt nghiêm túc nói: “vừa rồi hình bộ cho người truyền tin, đồ tể Thẩm thị đầu thú rồi, thừa nhận đã sát hại Chu Đình Thâm, cũng tố cáo tội sát hại thê tử của Chu Đình Thâm, cuối cùng, Trương đại nhân phán quyết Thẩm thị tòng quân, theo như ý nguyện của con, không làm hắn thiệt thòi.”
Vu Thức Vy mắt dưng dưng nhìn ông ta, đây không phải trọng tâm, lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.
Người của nàng đã mất rất nhiều thời gian để tìm Thẩm thị, mà cũng chưa từng tìm thấy xác hắn, mà bây giờ bỗng dưng lại xuất hiện một Tiêu Li có vẻ ngoài giống hệt Hàn Giang Nguyệt, nàng sớm đã đoán ra hắn sẽ xuất chiêu lớn, đúng thật như vậy!
Vu Văn Thanh thấy ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện của Vu Thức Vy, trên mặt hơi nóng lên, có chút không tự nhiên nói: “Trấn quốc công thấy việc này đã trách lầm chúng ta, nên phái người gửi thiệp tới, còn tình nguyện cùng Vu Phủ kết thông gia làm lành!”
Triệu thị ngạc nhiên trợn to mắt, “lão gia, ông nói Chu Lâm Huyên sẽ gả cho ông sao?”
Vu Văn Thanh có chút gượng ngùng, hơi cúi đầu, “Chu tiểu thư nói mong chúng ta không để ý chuyện cũ nạp nàng ấy làm thiếp, nàng ấy sẽ rất cảm kích.”
Vu Thức Vy không ngạc nhiên chút nào, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “nữ nhi không có ý kiến, toàn quyền do phụ thân quyết định.”
Lũ tới muốn cản cũng không cản nổi, chi bằng để nó tràn đến rồi tự khô cằn.
Vu Nhậm Hi cũng đứng lên, bộ dạng khiêm tốn cẩn trọng, cung kính nói: “toàn quyền do phụ thân quyết định.”
Thấy hắn nói vậy, Triệu thị không cam tâm đứng dậy bất bình nói: “lão gia, nghe nói Chu Lâm Huyên dám đánh cả công chúa, thật là người muốn nạp ả làm thiếp sao? Đến lúc ả làm náo loạn cả phủ lên, người đừng trách người khác.”
Nghe lời nói không cam của bà ta, Vu Văn Thanh đen mặt nói, “người náo loạn nhất chính là bà, nói ít thôi, không ai bảo bà câm đâu.”
“Lão gia người......người thiên vị”
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng bị ép khuất phục của Triệu thị, trong mắt lướt qua ý chế nhạo, sau đó nhìn về hướng La thị, nói: “phụ thân, lần này là Chu gia đuối lý, không bằng nhân cơ hội này đưa Lục di nương lên làm bình thê, Chu gia cũng không dám nói gì.”
Nghe vậy, Vu Văn Thanh nhìn La thị một cái, nghĩ tới ngày xưa nợ bà liền đồng ý nói: “được, phong La thị làm đại phu nhân.”
Năm ngày sau, tiếng kèn trống náo nhiệt, Chu Lâm Huyên đem theo rất nhiều của hồi môn, cuối cùng gả vào Vu phủ, trở thành Vu phu nhân, cũng là trở thành mẹ kế của Vu Thức Vy.
Theo quy tắc, sáng hôm sau tất cả di nương và các tiểu thư phải tới thỉnh an tân phu nhân, Vu Thức Vy là công chúa thân phận cao quý, không cần đi thỉnh an, La thị thân là bình thê cũng là đại phu nhân, nên cũng không cần đi thỉnh an.
Đi thỉnh an có Triệu thị và Chân thị, Triệu thị vì chuyện của Vu Nhậm Hi, thỉnh an một cách không cam tâm tình nguyện, thái độ tất nhiên cũng không tốt, liền bị Chu Lâm Huyên phạt đòn roi một trận, đánh đến rách da lồi thịt.
Trong Thính Vũ Hiên, tiếng Điểm Thuý miêu tả sinh động cảnh tượng tranh đấu giữa Chu Lâm Huyên và Triệu thị, còn bầy ra gương mặt cười trên nỗi đau người khác.
Vu Thức Vy bị bộ dạng đó của nàng làm cho buồn cười, nói: “ngươi à, người khác nghe thấy ngươi nói thế lại tưởng tiểu thư nhà người là loại người thích cười trên nỗi đau người khác, mới dạy ra một nha đầu như ngươi đấy.”
Điểm Thuý bĩu môi, uỷ khuất nói: “việc vui như thế, ai không muốn xem náo nhiệt chứ, Hàm Yên, ngươi nói đúng chứ.”
Hàm Yên thở dài, “đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng.”
Nói xong, Hàm Yên cung kính nói với Vu Thức Vy: “tiểu thư, nghe nói Triệu thị đó đang làm loạn ở Phù Dung viện chỗ La thị, yêu cầu La thị cho Chu Lâm Huyên một bài học, La thị bị làm phiền quá sức chịu đựng, liền đóng cửa không ra ngoài, Triệu thị không làm gì được ở bên ngoài tức mình dậm chân.”
Vu Thức Vy cong cong môi, ý cười chưa tới đáy mắt, “ba người đàn bà một vở kịch, cả hậu viên toàn đàn bà, chính là một vở kịch liên hoàn, việc này, chưa kết thúc đâu, chờ đấy mà xem.”