Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44210

Khóe môi Vu Thức Vy lạnh lùng nhếch lên, không có chút đồng tình nào, và cũng không có nửa điểm thương xót, "Chu Lâm Huyên, ngươi đã quên trước đây vì để hạ lục dẫn chi độc ở trước mặt ta ngươi giả dạng như thế nào sao? Nhưng... Ngươi cũng đã cầu ta rồi, ta đây liền cho ngươi chết một cách thoải mái."

Chu Lâm Huyên vừa nghe, trên mặt vui vẻ, quên mất đau đớn, quên mất sợ hãi, phảng phất như được ân huệ, không kềm được vui mừng.

Vui mừng qua đi, vô tận bi thương, nàng hiện tại bỗng nhiên cảm thấy ở trước mặt Vu Thức Vy, chết một cách thoải mái lại khó như vậy.

Nàng ta bây giờ thực sự là biết sai rồi, thực sự hối hận, từ lúc mới bắt đầu, nàng ta không nên vì Đường gia và mẫu thân của mình báo cái gì thù, Đường quốc công phu nhân dù chết, nhưng mẫu thân của nàng lại còn sống, cũng nhanh xuất ngục rồi, mà nàng lại vĩnh viễn không thấy được bà nữa.

Nếu nàng ta không nghĩ chuyện báo thù, vậy hiện tại nàng đã sớm trở thành trắc phi của Thượng Quan Mặc, cho dù là thiếp, nhưng nàng vẫn là bên cạnh nam tử nàng ái mộ, nhưng bây giờ, không còn gì cả, hài tử của nàng cũng không còn, hài tử...

Bỗng dưng, đáy mắt Chu Lâm Huyên bắn ra hận ý mãnh liệt, nhìn Vu Thức Vy, "Vu Thức Vy, hài tử của ta cũng là ngươi hại chết đúng không?"

Vu Thức Vy vuốt ve mấy sợi tóc đen, ngước mắt nhàn nhạt liếc Chu Lâm Huyên một cái, "Vốn là ta không muốn nói gì sau lưng người khác, nhưng ngươi cũng sắp phải chết, ta đây không ngại nói cho ngươi biết. Ngươi đẻ non không có nửa điểm quan hệ tới ta. Là Triệu thị, cái túi gấm trên người ngươi, sớm đã bị nàng bỏ xạ hương bên trong, mặc dù ngày đó không ai đạp ngươi một cước, hài tử của ngươi cũng sẽ mất."

"Đạp ta một cước?" Chu Lâm Huyên ánh mắt đã trở nên chỗ trống, Triệu thị...

Vu Thức Vy mặt không biểu tình trần thuật một sự thật, "Ngày đó trong lúc hỗn loạn ngươi bị người khác đạp một cước, cũng là nàng ta an bài, vì để che giấu tất cả những việc đã làm trước đây, làm cho ngươi không hoài nghi đến nàng ta. Nàng ta là người luôn kiêu ngạo cuồng vọng, làm sao chịu khúm núm đối với ngươi ? Trách ai đây? Trách chính ngươi đã tin tưởng nàng ta..."

Những lời còn lại, Chu Lâm Huyên đã nghe không lọt, trong đầu chỉ quanh quẩn những lời trước đó, là Triệu thị, thì ra là Triệu thị...

Hồi lâu, thần sắc ngây ngô của Chu Lâm Huyên rốt cuộc có phản ứng, đột nhiên cười, "Ha ha ha... Ha ha ha..."

Vu Thức Vy nhìn hình dáng điên dại của nàng ta, ra hiệu bảo ám vệ thả nàng ra. Chu Lâm Huyên có được tự do bỗng nhiên chạy vội tới trước mặt của Vu Thức Vy, không cam lòng nhìn nàng, "Ngươi muốn ta chết, ta không lời nào để nói, bởi vì ta quả thực hại qua ngươi, nhưng ta không cam tâm, ta muốn giết Triệu thị, ta muốn giết ả..."

Vu Thức Vy nhàn nhã nhìn Chu Lâm Huyên, cười lạnh nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Chu Lâm Huyên "phập" một tiếng quỳ xuống, dập đầu không ngừng , khao khát nói: "Cầu ngươi cho ta một chút thời gian, ta chỉ cần Triệu thị chết, ta muốn chính tay giết ả, sau đó ta sẽ tự sát, ta sẽ không sống qua giờ ngọ tam khắc, xin ngươi..."

Vu Thức Vy sóng mắt khẽ động, phảng phất thấy được bản thân kiếp trước, cũng là như vậy không cam tâm và hối hận, muốn chính tay giết cừu nhân của mình. Đã hơn hai tháng, nàng sở dĩ vẫn chưa động thủ, cũng là bởi vì người nàng ta đang mang thai, nàng Vu Thức Vy mặc dù ngoan độc, nhưng không hạ thủ với hài tử...

Giây lát, Vu Thức Vy nâng tay lên , lạnh lùng nói: "Con người của ta xưa nay không hiểu được từ bi, nhưng lần này đây, không phải vì ngươi, mà là vì ngươi cùng ta giống nhau không cam lòng và hối hận, người đâu, đưa nàng ta về phủ thái sư, để cho nàng chấm dứt chuyện trước kia..."

Chu Lâm Huyên thấy nàng đáp ứng, nín khóc mỉm cười, đột nhiên cảm thấy chính mình điên rồi, điên thật rồi, nàng ta bị Vu Thức Vy cắt thịt chịu đựng cực hình thảm tuyệt nhân hoàn như vậy, nhưng lúc này đáy lòng lại vẫn dâng lên cảm kích đối với nàng , ha ha ha... Nàng ta lại cảm kích nàng đã chịu cho mình thêm một cơ hội như thế.

Chu Lâm Huyên nức nở bị ám vệ đưa ra ngoài, trong mật thất chỉ còn Vu Vinh Hoa.

"Vu Vinh Hoa, hiện tại tới phiên ngươi."

Miếng vải trong miệng một khắc bị ám vệ lấy xuống, Vu Vinh Hoa cắn răng nghiến lợi gào thét nói: "Vu Thức Vy, ngươi không phải người, ngươi không phải người..."

Vu Thức Vy đạm nhiên như thu thủy, cả người phiêu đãng mông lung lệ khí, "Vu Vinh Hoa, ngươi biết dì ngươi Đường Tử Huân chết như thế nào không?"

Vu Vinh Hoa sửng sốt, sau đó trở nên càng thêm kích động, "Là ngươi, ta cũng biết là ngươi, ngươi tiện nhân này, ngươi ma quỷ âm ngoan độc ác này."

Vu Thức Vy đứng dậy chân thành đi tới trước mặt nàng, ở bên tai nàng đôi môi hé mở, đọc nhấn rõ từng chữ như mị, "Nàng là bị chém tứ chi, mất đi giọng nói, ném vào trong hố đầy ngũ độc trùng, mỗi ngày bị độc xà, bò cạp, rết từng chút từng chút cắn nuốt, cho đến khi thấy mình từ từ bị ăn sạch, cuối cùng biến thành một bộ xương khô..."

"A... A..."

Vu Vinh Hoa sợ đến thất thanh thét chói tai, đừng nói tận mắt thấy, chỉ là nghe thôi, ả ta cũng đã lạnh cả người, nổi đầy da gà, thế gian này, tại sao có thể có người tàn nhẫn như vậy...

"A... Vu Thức Vy, ngươi giết ta, ngươi giết ta đi..."

Nàng ta biết mình rơi vào trong tay của nàng, sẽ không có kết quả gì tốt, nàng ta nhiều lần đối nghịch với nàng, còn hãm hại nàng, nàng tuyệt đối sẽ khiến cô sống không bằng chết, nhất định so với Chu Lâm Huyên cắt thịt ăn thịt lúc nãy còn kinh khủng gấp trăm lần, một nghìn lần...

Vu Thức Vy giơ tay lên nhẹ nhàng bắt lấy cổ của ả, miễn cưỡng nói: "giết người bất quá đầu rơi xuống đất, thế nhưng ngươi... Không xứng được thoải mái như vậy, ngươi yên tâm, ta bây giờ còn chưa giết ngươi, bởi vì ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn kẻ đã hại ta sẽ có kết cuộc như thế nào!"

"Ám vệ, đến thiên lao dẫn Vu Văn Thanh đến đây cho ta!"

"Vâng, tiểu thư."

Vu Vinh Hoa con ngươi co rụt lại, "Ngươi muốn làm gì?"

Vu Thức Vy cười quỷ dị khó lường, "Đừng nóng vội, một lát ngươi sẽ biết."

Ước chừng sau nửa canh giờ, Vu Văn Thanh một thân tù phục búi tóc rời rạc bị bắt đến trước mặt Vu Thức Vy, ám vệ đồng thời mang đến một tin tức khác, "Khởi bẩm tiểu thư, sau khi Chu Lâm Huyên giết Triệu thị, đã đâm đầu vào đại môn phủ thái sư chết tại chỗ."

Vu Văn Thanh nghe được tâm thần nhảy loạn, có chút không thể tin nhìn Vu Thức Vy người ngồi ở trước mặt, lạnh lùng tựa quỷ mị, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ăn mặc một thân hắc y, yêu mỵ như cây hoa anh túc, toàn thân lộ ra một cổ tà nịnh sát khí.

Nàng cư nhiên còn sống trở về...

Vu Văn Thanh trong lòng run lên, tức giận nói: "Vu Thức Vy, ngươi đã làm cái gì? Ngươi hại chết Lâm Huyên?"

Vu Thức Vy cư cao lâm hạ bễ nghễ nhìn hắn, cười lạnh nói: "sai, không phải ta hại chết nàng ta, ta bất quá là thành toàn cho nàng, thả nàng ta trở về để chính tay giết kẻ đã hại nàng đẻ non."

Vu Văn Thanh mâu sắc biến đổi, "Ngươi là nói Triệu thị hại Lâm Huyên đẻ non?"

Vu Thức Vy ánh mắt châm chọc nhìn, "Vu Văn Thanh a Vu Văn Thanh, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, uổng cho ngươi cả đời lăn lộn trên quan trường, lại nhìn không thấu lòng nữ tử so với quan trường của ngươi còn hiểm ác đáng sợ gấp trăm lần. Ngươi có biết Chu Lâm Huyên nàng ta tại sao đồng ý gả cho ngươi? Nàng bất quá là để trả thù ta, ngươi thực sự cho là nàng nhìn trúng một lão nam nhân như ngươi? Ngươi có biết La thị có bao nhiêu hận ngươi, ngươi biết rõ hài tử của bà là bị đại phu nhân Đường thị hại chết, nhưng ngươi không những không có giúp bà làm một chuyện gì. Trong tất cả thê thiếp chỉ có đại phu nhân Đường thị thật tâm thật ý yêu ngươi, nhưng ngươi thiếp thất cưới một phòng rồi lại một phòng, bà ta sẽ biến thành độc phụ, đều là bởi vì ngươi..."

"Biết ngươi hôm nay vì sao đột nhiên bị hạ bệ không? Biết sổ sách mà Thiếu Khanh Lô Minh Đạt của Đại Lý tự trình cho hoàng đế là từ đâu có được không? Biết văn võ cả triều, đã có bao nhiêu người là người của ta không? Vu Văn Thanh, lúc ngươi cho thị vệ tới giết ta, có từng có nửa điểm do dự chần chờ? Ngươi ắt là không có nghĩ đến ta còn có thể sống sót trở về !"

Mỗi chữ mỗi câu, giống như từng luồng sét đánh, đánh vào đỉnh đầu Vu Văn Thanh, cả người hắn sợ đến không có phản ứng, khó có thể tin nhìn Vu Thức Vy, "Ngươi..."

Không nghĩ tới hắn sẽ rơi vào kết cuộc như vậy, là bởi vì nàng! Hắn không nghĩ tới nàng còn có thể sống được trở về!

Vu Thức Vy đã sớm không nhìn hắn nữa, mà là nhìn về phía Vu Vinh Hoa, vô tình nói rằng: "Vu Vinh Hoa, ta cho ngươi một cơ hội sống, giết Vu Văn Thanh, ta sẽ tha cho ngươi..."

Cái gì?

Vu Vinh Hoa phảng phất bị đánh một đòn vào đầu, bất khả tư nghị, để cho nàng... Để cho nàng chính tay giết phụ thân của mình?

Khi phản ứng lại, Vu Vinh Hoa lắc đầu dữ dội, "Vu Thức Vy, ta sẽ không làm như vậy, ngươi giết ta, ngươi giết ta đi ~ "

Vu Thức Vy nhếch nhếch khóe môi, chuyển mắt sang Vu Văn Thanh nói rằng: "Vu Văn Thanh, ta đã từ trong nhà lao có đầy rẫy cơ quan đem ngươi cứu ra, giết Vu Vinh Hoa, ta liền thả ngươi, núi xanh còn đó, không lo không củi đốt, Tây Lương, Mạc Bắc, rồi cũng có thể Đông Sơn tái khởi."

Cái gì?

Giết Vu Vinh Hoa?

Đông Sơn tái khởi?

Vu Văn Thanh cũng kịch liệt lắc đầu, không ngừng lui về phía sau, sợ hãi nhìn Vu Thức Vy, lúc này nàng trong mắt hắn sao xa lạ như vậy, xa lạ như là chẳng bao giờ nhận thức qua, trong ấn tượng một thiếu nữ đoan nhiên hữu độ, dịu dàng điềm tĩnh, đã hóa thành quỷ cơ địa ngục,đến đòi mạng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK