Rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Vu Thức Vy bình tĩnh, không chút kinh sợ, nàng ngẩng đầu lên, bước đến một bước, khẽ hé môi son, nói vào tai Đường Thị, "Ta là quỷ, ăn thịt người không cần nhả xương"
Giọng nói xa xăm, lạnh lẽo, quỷ dị khiến Đường Thị lạnh toát cả lưng. Bà ta không tự chủ được, bước lùi lại, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy.
Bà ta đột nhiên phát hiện sâu trong đôi mắt Vu Thức Vy, không thể phân biệt được đâu là vui đâu là buồn... thậm chí một chút sinh khí cũng không có. Khoảng cách gần là vậy, bà ta có thể cảm giác được khí lạnh toát ra từ người nàng, cứ như... cứ như không phải từ người sống.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì thế?" Sắc mặt Đường Thị trở nên hung dữ lạ thường.
Vu Thức Vy cong cong khóe miệng, ý tứ tà dị, "Cái thời đại này, nói thật mà cũng không ai tin sao?"
Nàng vốn là con quỷ, một con quỷ oán khí xung thiên, ngay cả Diêm Vương cũng không dám thu nạp. Nàng sống đi chết lại trở về, dĩ nhiên sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đã từng hại nàng.
Đường Thị tưởng Vu Thức Vy cố ý dọa mình nên trong lòng không khỏi buồn cười. Chỉ là một con nha đầu, để xem thủ đoạn của nó cao minh đến đâu? Ta muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, trước đây chẳng qua vì chủ quan, ta mới nhận nó làm con. Sau này... ta sẽ cho nó thấy cảnh muốn sống, sống được mà muốn chết, chết cũng không xong.
Lúc này, Hàm Yên mang theo một hộp thuốc chạy đến, "Tiểu thư, hộp thuốc đây".
Vu Thức Vy nhận lấy hộp thuốc, nàng cười, "Ngươi ở lại trong Thính Vũ Hiên, mùa hè này, không biết lúc nào mới có thể đi, ngươi giúp ta chuẩn bị thêm vài khối băng."
Hai mắt Hàm Yên lập tức sáng lên, hiểu ngay thâm ý của Vu Thức Vy, cúi đầu, xoay người rời đi.
"Mẫu thân, đi thôi."
Vu Thức Vy theo Đường Thị đến Vinh Hoa Viên. Qua gần hai tháng tu hành, Vu Vinh Hoa lại được trở về vinh hoa, trong lòng nhất định vô cùng đắc ý.
"Hoa Nhi, nhị muội muội đến thay thuốc cho con đây."
Trong phòng lập tức vang lên giọng nói mừng rỡ, thân thiết, "Nhị muội muội đến rồi. Mau vào đây! Nhiều ngày không gặp, tỉ thật sự rất rất nhớ muội đấy."
Tận đáy lòng Vu Thức Vy cảm thấy buồn nôn nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng bước chân vào phòng.
Ai ngờ, vừa bước qua khỏi bục cửa, người vẫn chưa đứng vững thì trên đầu một chậu nước đá đổ ập xuống làm Vu Thức Vy ướt từ đầu đến chân.
Vu Thức Vy giật nảy mình vì sự việc quá nhanh, nàng chưa kịp phòng bị.
Bộ y phục vốn mỏng bây giờ lại càng dán chặt vào thân làm ẩn hiện làn da trắng bên dưới.
Thật lâu sau đó, Vu Thức Vy đột nhiên cười xòa, nàng cười cho sự ấu trĩ của Vu Vinh Hoa. Đã trải qua nhiêu bao nhiêu chuyện như thế mà ả vẫn ngu xuẩn đến vậy, ả nghĩ một chậu nước đá này có thể làm gì nàng chứ?
Đường Thị phía sau cũng có chút kinh ngạc, vì bà ta cũng không biết chuyện này.
Hết kinh ngạc, Đường Thị cảm thấy tức giận, cái con bé Hoa Nhi này sao lại không biết giữ bình tĩnh thế chứ? Bà ta cầm cái khăn lông, xoa xoa lên mái tóc ướt sũng của Vu Thức Vy, ngữ khí có chút áy náy: "Nhất định là con nha đầu nào đó làm loạn, con đừng để tâm nhé."
Vu Thức Vy nhận khăn từ tay bà ta, xoa xoa lên mái tóc, mặt không chút giận dữ, bình tĩnh đáp: "Sao con lại giận chứ?"
Giận dữ thì không phải trúng ý của Vu Vinh Hoa sao?
Nàng vẫn cứ dịu dàng, thong thả, nhất bộ nhất sinh liên, vòng qua tấm bình phong đến trước giường Vu Vinh Hoa. Vu Vinh Hoa vẫn chưa kịp thu lại nụ cười trên nỗi đau người khác đã nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của nàng liền giả vờ kinh ngạc, nói: "Trời ơi, nhị muội muội, sao người muội ướt thế này?"
Vu Thức Vy mỉm cười, không nói lời nào, lẳng lặng mở hộp thuốc, mang ra thuốc trị thương và vải băng, đưa tay cởi y phục của nàng ta ra.
Nàng cầm kéo cắt bỏ những vải băng đang quấn trên người nàng ta, thận trọng lấy mớ thuốc cũ ra, đổi thuốc mới vào. Sau đó nàng lại quấn vải băng lên, động tác cứ liên tục một cách thuần thục.
Vu Vinh Hoa nằm trên giường thấy người nàng đã bị hại ra nông nổi này mà vẫn có thể lấy đức báo oán, vì mình mà tận tình thay thuốc, trong lòng cảm thấy càng tức giận, tiện nhân, ả tại sao lại không tức giận?
Càng nghĩ càng giận, Vu Vinh Hoa cuối cùng không chịu nổi nữa, nộ khí bừng bừng, đứng dậy bạt tai Vu Thức Vy. "Tiện nhân, ngươi hại ta thê thảm thế này, ta nhất định sẽ đòi lại hết."
Đòi lại?
Vu Thức Vy bụm mặt cười một trận, cuối cùng là ai nợ ai đây? Nàng dựa vào cái gì mà có thể không cần đầu thai vẫn được trùng sinh? Là bởi vì ngay cả ông trời cũng thấy ngứa mắt nên đã để nàng quay về đòi lại tất cả món nợ máu này, Vu Vinh Hoa đã bao giờ tính đến chuyện này chưa?
Nhìn thấy Vu Thức Vy vẫn có thể cười được, Vu Vinh Hoa càng giận dữ lại cho Vu Thức Vy thêm một bạt tai nhưng lần này đã bị Vu Thức Vy ngăn lại được.
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn, chậm rãi từng câu từng chữ: "Vu Vinh Hoa, ngươi thật sự cho rằng mẫu thân của ngươi, Đường gia và cả Thượng Quan Diệp có thể bảo vệ được ngươi sao? Ngươi có biết tại sao ta vẫn giữ lại cái mạng chó của ngươi đến bây giờ không?
Đó là bởi vì nàng không muốn ả ta chết dễ dàng như vậy, tất cả đau khổ nàng gánh chịu, một phần mười cũng còn chưa đòi lại được thì sao nàng nỡ để cho ả ta chết nhanh đến vậy?
Đường Thị và Vu Vinh Hoa khiếp sợ nhìn Vu Thức Vy, nàng ta đang nói cái gì vậy? Hả... Thật buồn cười, dám uy hiếp cả Đường gia, người Đường gia đều phải chết hết sao?
Vu Vinh Hoa hất tay Vu Thức Vy ra, cười lạnh lùng: "Vu Thức Vy, đợi đến lúc đó ngươi cũng đã chết rồi. Đừng lo, ngươi chết đị, bọn nha đầu của ngươi cũng lần lượt từng đứa từng đứa đi theo ngươi thôi."
Vu Thức Vy đứng dậy không dây dưa thêm, "Vậy thì để xem ai chết trước."
Nói xong, nàng không nhìn lấy hai mẹ con khiến người ta buồn nôn này một cái, thẳng bước ra khỏi Vinh Hoa viên.
Về đến Thính Vũ Hiên, nhìn thấy bộ dạng của Vu Thức Vy, Điểm Thuý và Tiểu Ninh vô cùng kinh ngạc, vội vàng thay y phục cho nàng. Tiểu Ninh nói: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao người tiểu thư lại ướt sũng thế này?"
"Không có gì, không cẩn thận ngã xuống nước thôi, à phải rồi Tiểu Ninh, giúp ta điều tra một chuyện."
Tiểu Ninh nhanh chóng bước đến trước mặt Vu Thức Vy, "Tiểu thư, xin căn dặn."
"Ngươi đi điều tra người bên cạnh hoàng hậu..."
Sau một hồi xì xầm, Vu Thức Vy lại căn dặn: "Sau này mang theo bên mình thêm mấy tên ám vệ nữa."
Lời Vu Vinh Hoa nói hôm nay làm nàng thật sự có chút sợ hãi trong lòng, nàng sợ ả ta sẽ ra tay với ba nha đầu của nàng.
Tiểu Ninh có chút sợ hãi nhưng lại không nói gì, nhanh chóng đi làm việc.
Sau khi Tiểu Ninh đi, Điểm Thuý hiếu kỳ hỏi Vu Thức Vy, "Tiểu thư, hoàng hậu gì thế, người nói với Tiểu Ninh chuyện gì vậy?"
Vu Thức Vy lau tóc, thản nhiên nói: "Chuyện này sau này ngươi sẽ biết, bây giờ, ngươi hãy đi giúp ta làm chuyện khác. Đó là đợi ta viết xong bức thư này thì mang giao cho Mẫn Thân Vương Hàn Giang Nguyệt.
Điểm Thuý nghe lời, mắt long lanh, tiểu thư muốn viết thư cho Mẫn Thân Vương sao?
Trời ơi, trời ơi, lẽ nào Mẫn Thân Vương cuối cùng cũng hâm nóng được trái tim băng giá của tiểu thư rồi sao? Tiểu thư cuối cùng đối với Vương gia cũng ....
Nếu là vậy thì thật sự quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Vu Thức Vy cặm cụi viết thư, không biết suy nghĩ của Điểm Thuý. Viết xong, nàng cẩn thận nói: "Nói là thư ta gửi Lộc Nguyệt biểu muội."
Điểm Thuý phấn khích nhận thư rồi bỏ đi, "Vâng, nô tì đã hiểu."
Vu Thức Vy đột nhiên gọi Điểm Thuý lại, "Đợi đã, Điểm Thúy, vừa nãy ta thấy bốn nha đầu ngươi nhìn chằm chằm trong hoa viên kia, có chuyện gì à?”
Nghe vậy, Điểm Thuý dừng lại, mặt tái lại, "Tiểu thư, nô tì đi hái lan thì nhìn thấy đại phu nhân đang ngắm cảnh.”
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi đi."
Sau khi Điểm Thuý đi, Vu Thức Vy ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Nàng lấy một cây kim châm ra tự châm vào người mình. Sau khi tỉnh táo hơn, chỉnh trang lại dung nhan, nàng liền dặn dò hai người Thái Lan Thái Cúc, "Đi chuẩn bị xe ngựa đi, ta phải vào cung thăm thái hậu."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Vu Thức Vy dẫn Thái Lan Thái Cúc cùng vào hoàng cung. Sau khi thăm viếng thái hậu, Vu Thức Vy đi sang thăm Bát công chúa. Nàng để Thái Lan Thái Cúc lại cho Bát công chúa để tránh tai mắt kẻ khác rồi đến Thái Y Viện.
Rõng rã tìm cả buổi trưa nàng mới tìm được quyển Y Kinh Thượng Cổ kiếp trước của mình. Nàng giấu quyển sách đi và mang về về phủ thái sư.
Đêm đến, Vu Thức Vy ngồi trên cái giường nhỏ cạnh cửa sổ, lật giở từng trang sách y thuật dưới ánh nến sáng rực. Hàm Yên bước vào, trên tay bưng một bát cháo hạt sen nấm tuyết, "Tiểu thư, đừng đọc nữa, ăn chút gì đi."
"Chuyện ta sai ngươi làm đến đâu rồi?"
Hàm Yên đặt chén cháo xuống, cung kính nói: "Ly Hạ cô nương bên đó đã chuẩn bị xong xuôi, thời gian dự định là ngày mai."
"Rất tốt, chuẩn bị nam trang, ngày mai ta phải đích thân đến Vân Hương Lâu trấn thủ cho Ly Hạ."
Hàm Yên cười nhẹ, "Tiểu thư, lúc nô tì quay về thì đã sớm chuẩn bị nam trang cho người rồi. Người yên tâm."