Nhạc phụ nhạc mẫu?
Hàn Giang Nguyệt nghe thấy mà khinh bỉ, gai ốc toàn thân nổi lên, ngay cả Vy Nhi của y còn không muốn nhận thì y việc gì phải nhận nhạc phụ nhạc mẫu này?
Vu Thức Vy ẩn mình giữa đám đông nghe thấy câu nói của Thượng Quan Cửu U thì ánh mắt chợt sáng lên, quay sang nhìn cặp phu thê nọ, họ chính là phụ mẫu của Bách Lý Ngọc San, người cầm trịch của Bách Lý thế gia sao?
Bách Lý Trường Nguyên và thê tử Cơ Thị đứng dậy, đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Mẫn Thân vương gia.”
Tuy có vẻ thi lễ, nhưng ánh mắt của họ lại rất cao ngạo, không hề có chút khiêm nhường nào, khí chất bất phàm.
Hàn Giang Nguyệt chắp tay, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Bách Lý lão gia và phu nhân đường xa đến đây, thất kính, mời ngồi!”
Hai người ngồi xuống, khách khứa trong sảnh lúc này mới bắt đầu chúc mừng Hàn Giang Nguyệt, lời chúc vang lên tới tấp: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia lấy được mỹ nhân như hoa như ngọc.”
Hàn Giang Nguyệt cắn răng cố nở nụ cười đáp lại, nhưng trong lòng thì lại bừng bừng lửa giận, chúc mừng gì chứ? Cái gì mà mỹ nhân như hoa như ngọc? Còn chẳng bằng một góc của Vy Nhi nhà mình nữa là…
Những tiếng chúc mừng cuối cùng cũng ngừng lại, đầu Hàn Giang Nguyệt lúc này như muốn nổ tung ra, khi sắp chịu đựng không nổi nữa thì hoàng đế chợt cười một tiếng rồi nói vọng ra ngoài cửa: “Sắp đến giờ lành rồi đúng không, bên nhà thân gia sao vẫn còn chưa đến?”
Vu Thức Vy thầm cười trong bụng, bởi vì họ hoàn toàn không thể đến được! Nàng đưa mắt nhìn mặt trời bên ngoài, nhẩm tính thời gian, có lẽ cũng sắp đến lúc rồi!
3…
2…
1…
Ngay khi Vu Thức Vy vừa đếm đến một trong đầu thì một thư đồng mặc áo đỏ chợt hớt hải chạy vào, sau khi thở hổn hển một lúc thì liền ngập ngừng nói: “Có… có chuyện lớn rồi vương gia, Lan Y quận chúa trên đường xuất giá đã bỏ trốn theo một nam nhân khác, còn nói… còn nói là lấy gà lấy chó chứ nhất quyết không lấy vương gia…”
“Cái gì? Bỏ trốn?”
Hàn Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì hoàng đế đã đập bàn đứng phắt dậy, không tin được mà thốt lên, cái gì mà lấy gà lấy chó chứ không lấy vương gia?
Khách khứa trong sảnh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có suy nghĩ như hoàng đế, cái gì mà lấy gà lấy chó chứ không lấy vương gia?
Lẽ nào muốn nói vương gia còn không bằng cả gà cả chó sao?
Nực cười!
Vương gia của họ nét mặt đường đường, cốt cách long phụng, có thể được gọi là đế tiên đương thế, nghe nói có vô số danh môn thiên kim trong kinh thành, thậm chí có thể nói là cả thiên hạ này, có rất nhiều nữ tử đều hâm mộ vương gia, chỉ mong có thể làm thiếp của người. Thế mà Lan Y quận chúa này không những không chịu lấy người, còn nói thà lấy gà lấy chó chứ không lấy vương gia, câu này không phải là đã tát thẳng vào mặt vương gia và hoàng đế sao?
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, đó là Lan Y quận chúa sắp gặp đại nạn rồi!
Nhưng suy nghĩ ấy từ bên này não còn chưa kịp chạy qua bên kia não thì lại có thêm một giọng nói hốt hoảng nữa vang lên như sấm động: “Vương gia, không xong rồi, không xong rồi, Bách Lý tiểu thư… tiểu thư nói là sẽ không lấy người, chỉ nhìn thấy người thôi đã ghê tởm rồi… sau đó đã cướp ngựa của đoàn rước dâu chạy mất rồi…”
Khách khứa trong sảnh lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, cái gì mà nhìn thấy vương gia là thấy ghê tởm?
Điên rồi, thật sự điên cả rồi!
Vương gia thật là đáng thương, liên tục bị hai nữ nhân ngu xuẩn ruồng bỏ, đúng là mù mắt rồi…
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Giang Nguyệt, trong lòng nghĩ vương gia giờ phải làm sao đây?
Hàn Giang Nguyệt sa sầm nét mặt, phẫn nộ nhìn hoàng đế trách móc: “Hoàng thượng, người xem hôn sự tốt mà người ban cho đấy, khiến thần trong phút chốc đã trở thành trò cười cho cả kinh thành, thần… thần thật sự không còn mặt mũi nào nữa, xem ra chỉ có thê tử của thần là Vu Thức Vy là không chê bai thần, bây giờ tất cả khách quý ở đây có thể làm chứng, Hàn Giang Nguyệt này đời này kiếp này chỉ có một người vợ là Vu Thức Vy, không lấy ai khác nữa, nếu vi phạm lời thề thì sẽ chịu bị thiên lôi đánh chết!”
Nói đến cuối, lời trách móc đã trở thành lời thề, Hàn Giang Nguyệt thề trước mặt mọi người sẽ không lấy ai nữa, nghĩa là nếu hoàng đế mà lại ban hôn thì chẳng khác nào đã ép y phải làm việc bất nghĩa.
Tất cả mọi người nghe thấy đều giật mình, cảm động trước sự thâm tình nghĩa khí của Hàn Giang Nguyệt, quả là một nam tử si tình, cho dù Vu Thức Vy đã chết rồi thì ngài ấy vẫn quyết vì nàng mà cả đời này không lấy ai nữa, một nam nhân tốt thế này thế gian thật là hiếm có.
Không, phải nói là hoàn toàn không hề có!
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ cực kì nghiêm túc của Hàn Giang Nguyệt, trong lòng cảm động vô cùng, tuy đây chỉ là diễn kịch, nhưng nàng biết lời thề của y hoàn toàn là thật, những câu ấy đều là y muốn nói với nàng, y muốn đứng trước mặt mọi người mà bày tỏ với nàng, một người chồng như thế thì người vợ này còn mong mỏi gì hơn nữa?
Thượng Quan Cửu U đáy mắt có hơi kích động, nhưng sự kích động ấy mau chóng biến thành vẻ mỉa mai, chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi.
Suy nghĩ ấy khiến Thượng Quan Cửu U chợt giật mình, bèn mau chóng đưa mắt nhìn về phía đám đông, trong lòng như có một giọng nói đang gào thét: Vu Thức Vy đang ở đây, Vu Thức Vy chắc chắn đang ở đây…
Nhưng Vu Thức Vy thì đã mau chóng cúi đầu ẩn mình đi.
Hỉ đường lúc này rất yên ắng, tất cả mọi người đều nhìn hoàng đế, chờ phản ứng của ông.
Hoàng đế vô cùng khó xử, có cảm giác như mặt mình đang bị đưa ra cho tất cả mọi người cùng vả vào, đúng thế, cuộc hôn nhân này là ông ban cho, thế mà tân nương tử lại không đến, thế thì khác nào là đã tát vào mặt ông?
Ông đường đường là nhất quốc chi quân, uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng hôm nay lại bị hai nữ tử biến mình thành một tên hề!
Đáng chết!
Khốn kiếp!
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, trong lòng có một ngọn lửa bừng lên muốn phun trào ra ngoài, nhưng ngay lúc cơn giận sắp bùng phát ấy, ông chợt hiểu ra, đây chính là mưu kế của Vu Thức Vy, bởi Lan Y và Bách Lý Ngọc San không thể nào dám kháng chỉ, ngoại trừ Vu Thức Vy ra thì không ai dám leo lên đầu lên cổ hoàng đế thế này!
Cục tức này… giờ ông có không muốn nuốt cũng phải cố mà nuốt.
Giỏi lắm, Vu Thức Vy khá lắm, quả nhiên là một Vu Thức Vy quỷ kế đa đoan đa mưu túc trí!
Hoàng đế đập bàn nổi trận lôi đình, “Người đâu, mau dốc sức truy nã Lan Y và Bách Lý Ngọc San…”
Bách Lý Trường Nguyên và thê tử Cơ Thị lúc này mới phản ứng lại trước chuyện con gái đã đào hôn, nghe thấy câu nói ấy của hoàng đế thì cũng nổi giận đùng đùng, “Hoàng thượng, việc này chưa điều tra rõ ràng mà đã truy nã con gái của ta, Bách Lý Trường Nguyên này không phục!”
Cơ Thị cũng đứng dậy, đôi mày nhíu lại, giọng điệu không nhường nhịn: “Đại nữ nhi của chúng ta là Bách Lý Thức Vy vào hoàng cung của các người cuối cùng lại bỏ mạng, khiến hai phu thê chúng ta còn không được gặp mặt nó lần cuối, hoàng thượng, không phải người nên đưa ra câu trả lời sao?”
Diệp hoàng hậu liền đập bàn quát to: “Phản rồi, các ngươi dám bất kính với hoàng thượng, người đâu, mau lôi hai bọn chúng xuống!”
Bách Lý Trường Nguyên gầm lên: “Để ta xem ai dám!”
Ông ta cứ đứng nguyên như thế, trên người toát ra một khí thế oai phong, không hề kém cạnh hoàng đế, khiến người ta trông thấy mà giật mình, cảm thấy sợ hãi không dám lại gần.
Hoàng đế giận đến mức trán nổi gân xanh, trừng trừng nhìn Bách Lý Trường Nguyên, “Bách Lý Trường Nguyên, ngươi dám tạo phản sao?”
Bách Lý Trường Nguyên phẩy tay áo rồi chắp tay sau lưng, không hề sợ sệt, “Một tội danh như thế, Bách Lý Trường Nguyên ta cũng không ngại, ta phải đòi lại công bằng cho con gái lớn đã mất của ta, còn con gái út cũng không ai được động vào!”
Bầu không khí trở nên rất căng thẳng, bốn bề im phăng phắc.
Vu Thức Vy ánh mắt phức tạp nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi hoàng đế của Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị, kinh ngạc trước khí thế mạnh mẽ toát ra từ họ, họ… họ thật sự là bố mẹ ruột của nàng sao?
Trải qua hai kiếp, nàng đã nhìn rõ thế gian, hiểu rõ lòng người bạc bẽo, ngoại trừ một số ít người bảo vệ nàng ra thì chẳng có ai dám chống đối với hoàng thượng thế này, còn muốn đòi lại công bằng cho nàng nữa!
Sự đau đớn trong mắt họ không hề giả dối!
Nỗi bi thương trong lòng họ cũng không phải giả dối!
Họ…
Thượng Quan Cửu U nhìn nét uy nghiêm trên mặt hoàng đế dần mất đi mà cảm thấy như đang xem kịch hay, tuy sự việc đã vượt tầm kiểm soát của hắn nhưng có vẻ cũng vẫn nằm trong dự liệu, Vu Thức Vy cũng giống như hắn, ý chí chiếm hữu rất cao, sao có thể cho phép Hàn Giang Nguyệt cùng một lúc đón hai nữ nhân vào nhà như thế?
Cho nên, hôm nay hắn đưa phu phụ Bách Lý đến đây chính là muốn cho hoàng đế có một kết cục tồi tệ!
Hoàng đế thấy tất cả mọi người trong sảnh đều đang nhìn mình thì cảm thấy đầu kêu ong ong, trong đời ông đây là lần đầu tiên nếm phải mùi vị của thất bại, hơn nữa còn bại một cách mất mặt thế này, giờ ông thật sự muốn tìm một cái lỗ để mà chui xuống.
Phụt một tiếng, hoàng đế không nói được tiếng nào mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thấy mắt tối sầm lại, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng lập tức vang lên nhiều tiếng kêu hốt hoảng, “Trời ơi, hoàng thượng, hoàng thượng…”, sau đó là một sự hỗn loạn.
Trong cơn hỗn loạn, Vu Thức Vy lạnh lùng nhếch môi cười rồi lặng lẽ rời đi, mau chóng trở về Vy Nguyệt các, lại dị dung trở thành Vệ Thời Ngộ, sau đó đi ra từ cổng sau, trở về Hải Thiên viên, bởi vì nàng biết hoàng đế sẽ lập tức cần đến nàng.