Nghĩ đến những chuyện đã qua, Vu Thức Vy nhịn không được tự cười nhạo mình, cười bản thân lúc đó thật giống như những gì Thượng Quan Diệp nói, ngu xuẩn đến nỗi hết thuốc chữa.
Nàng lấy lại bình tĩnh, che giấu đi nỗi hận trong đáy mắt, đổi thành vẻ sợ hãi, đôi mắt to nhìn lướt qua Cố Ngưng Hương, sau đó vừa có ý vừa vô ý nhìn vào mẹ đẻ Vương Thị đứng phía sau Đường Thị ánh mắt lộ vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ thấy trên mặt Vương Thị không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đó không ngừng nhìn vào Vu Thức Vy, ngoài cười trên nỗi đau của người khác ra, còn có vẻ thâm độc hiểm ác, ánh mắt đó dường như muốn nói, Vu Thức Vy, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Ha... Chết chắc rồi sao?
Đợi lúc nữa không biết ai sẽ chết chắc.
Vu Thức Vy nhìn về phía Vương Thị nở ra một nụ cười nhạt chứa đựng nhiều hàm ý, ánh mắt như một cái giếng cạn lướt qua khuôn mặt ả, sau đó lại đi xuống dưới, hai hàng lông mi che đi sự khinh bỉ trong đáy mắt của nàng.
Vương Thị bị ánh mắt này của nàng làm cho lạnh cả sống lưng, dường như cảm giác đi qua quỷ môn quan ngày hôm đó lại lần nữa xuất hiện, tại sao ả ta đột nhiên lại cảm thấy chuyện đại tiểu thư bị gài bẫy, là do Vu Thức Vy làm?
Trên tiền đường, Cố Ngưng Hương đã ngửi hết một lượt các vật dụng, cuối cùng cầm lên một chiếc khăn tay ở trên có thêu hoa mai năm cánh xoay người, đi đến trước mặt mọi người.
Ánh mắt lạnh lùng của ả quét qua ba người Vu Thức Vy, giơ khăn lên nói: “Chiếc khăn này là của ai?”
Vu Vinh Mỹ ánh mắt lóe lên, hoảng hốt nói: “Không phải của tôi.”
Vu Vinh Nhược cũng nhỏ giọng nói một câu, “Cũng không phải của tôi.”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Vu Thức Vy, nếu đã không phải hai người họ, vậy thì tất nhiên là của Vu Thức Vy, mà Vu Thức Vy lại lộ ra một vẻ biểu cảm mơ hồ, “Chiếc khăn này có vấn đề gì sao?”
“Hoa” một cái, giây tiếp theo, chiếc khăn đó hung hăng rơi trên khuôn mặt được trang điểm đậm của Vu Thức Vy, giữa hai hàng lông mày của Cố Ngưng Hương hiện lên vẻ thông minh khó lường, chắc như đinh đóng cột nói: “Ngươi chính là người đã gài bẫy Vu đại tiểu thư.”
Bên trong sảnh hoa được một phen choáng váng, ánh mắt của mọi người lần nữa lại dồn về khuôn mặt của Vu Thức Vy, đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nắm lấy khăn tay kéo xuống, kinh hãi nhìn Cố Ngưng Hương, sau đó nhìn qua tất cả mọi người, vội vàng nói: “Không phải tôi.”
“Không phải ngươi?” Cố Ngưng Hương nhếch khóe môi đỏ lên, sau đó ánh mắt như dao nhìn vào khuôn mặt của Vu Thức Vy, “Vậy Vu nhị tiểu thư tiểu thư có thể giải thích phấn hoa linh lan trên chiếc khăn tay từ đâu mà có không?”
Phấn hoa linh lan?
Mọi người nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, đều không biết tại sao, chỉ có sắc mặt của ngũ di nương Vương Thị thay đổi mà thôi.
Cố Ngưng Hương nói tiếp: “Vu đại tiểu thư chính là vì độc mê tình này, mới làm ra những hành vi bất thường ở Pháp Hoa Tự, có thể làm ra loại độc mê tình này chỉ có ba thứ, thứ nhất là linh lan kết hợp với trầm hương làm cho người ta sinh ra ảo giác, sau đó hoa lai sinh tương khắc với hai thứ này, lại sinh ra loại độc thứ hai, đó chính là độc mê tình, người trúng độc sẽ có hành vi khác với người bình thường, giống như hành vi ngày hôm qua của đại tiểu thư.”
Ngưng một hồi cô ta lại tiếp tục nói: “loại cuối cùng cũng chính là loại lợi hại nhất, phấn hoa huyết quan âm, có thể giải bách độc, có thể trong thời gian một chum trà, xóa sạch sẽ toàn bộ dấu vết mà độc mê tình để lại trên cơ thể người, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng không thể nào phát hiện được. Hư, Vu nhị tiểu thư, thật sự là một thủ đoạn tốt, không ngờ trong phủ thái sư lại có một cao thủ điều chế mùi hương tuyệt thế như vậy.”
“Ôi” Mọi người mở to mắt, lại hít một hơi lạnh, nếu quả thực như vậy, thật sự đúng là thủ đoạn cao minh, không, không chỉ có cao minh, thực sự là không chút dấu vết, tinh diệu tuyệt thế.
Nghĩ đến người này đang ẩn giấu bên cạnh mình, mọi người đều cảm thấy toàn thân nổi da gà, thật là lo sợ.
Nhưng, rất nhanh trong lòng mọi người lại nghĩ, Vu Thức Vy chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, lại luôn ở trong hậu viện bị Vương Thị ngược đãi, sao lại biết nhiều như vậy chứ?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Vu Thức Vy thật giả bất định, bán tín bán nghi.
Thượng Quan Diệp cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào ánh mắt của Vu Thức Vy, quan sát phản ứng của nàng, thử thăm dò xem có tìm thấy điều gì trong đôi mắt ủy khuất kia không, cho dù là một chút, hắn liền có thể biết được có phải là nàng hay không. Sau đó hắn liền thất vọng, ánh mắt của Vu Thức Vy từ đầu tới cuối không có nửa phần chột dạ, ngược lại, toàn là vẻ ủy khuất.
Lúc này, Vu Vinh Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt Vu Thức Vy, ánh mắt chao đảo bất định, “Nhị muội, thật sự là muội sao?”
Đôi mắt to của Vu Thức Vy đã chứa đầy nước mắt, nhìn Vu Vinh Hoa, lắc đầu tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Đại tỷ, không phải muội, thật sự không phải muội, những gì cô ta nói, muội thật sự không biết mà.”
Nghe vậy, ánh mắt Vu Vinh Hoa trở nên trầm ngâm, “Vậy muội làm sao giải thích phấn hương linh lan trên khăn tay của muội?”
“Là... Là...” Vu Thức Vy lau lau nước mắt, sau đó từ từ đưa mắt nhìn về phía các di di nương đang đứng sau Đường Thị, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của La Thị đầu tiên, nhìn thấy sự hoảng sợ khó phát hiện trong đáy mắt của cô ta, liền âm thầm làm ra một ánh mắt yên tâm cho cô ta, sau đó lại dời tầm mắt đến khuôn mặt của tứ di nương Triệu Thị.
Lông mày của tứ di nương Triệu Thị nháy một cái, tức giận liếc qua Vu Thức Vy, phẫn nộ nói: “Nhị nha đầu ngươi nhìn ta làm cái gì? Nói cho ngươi biết, đừng mơ có thể hất thau nước bẩn vào người của ta.”
Khuôn mặt Vu Thức Vy hiện lên một nụ cười, nói thầm trong lòng: Yên tâm, chuyện đang đợi ngươi vẫn còn ở phía trước.
Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt của Vương Thị, một đôi mắt đẫm lệ chớp chớp, cắn chặt môi, không nói nữa, bộ dạng như là đang che giấu điều gì đó.
Vương Thị nhìn thấy Vu Thức Vy nhìn chăm chăm bà ta như vậy, lúc này tim đập thình thịch, lập tức thu lại vẻ cười trên nỗi đau của người khác lại, một luồng dự cảm không lành ngập tràn trong đầu, trong lòng nghĩ, Vu Thức Vy như vậy là có ý gì?
Mọi người cũng theo tầm mắt của Vu Thức Vy nhìn về phía Vương Thị, thấy ánh mắt ngây ngô của Vương Thị, liền bắt đầu nghi ngờ điều gì đó.
Đường Thị thấp giọng nói: “Vương Thị, ngươi quỳ xuống.”
Sắc mặt Vương Thị liền thay đổi, nhanh chóng đi đến tiền đường bên dưới quỳ xuống, không dám mạo muội nói chuyện.
Đường Thị lại nhìn về phía Vu Thức Vy, “Nhị nha đầu, lúc nãy ngươi muốn nói gì? Cứ nói ra.”
Thanh âm bà ta lạnh lùng nhưng rất uy nghiêm, hình thành một luồng khí lạnh có cảm giác áp bức, làm mọi người cảm thấy lo sợ trong lòng, uy phong nữ chủ nhân của nhà này không cần nói ai cũng có thể hiểu rõ.
Vu Thức Vy cũng cảm thấy được áp lực bức bách đó, tuy trong lòng không có nửa phần sợ hãi, nhưng trên mặt lại không thể không tỏ ra vẻ sợ sệt, vội vàng mở miệng, “ Hồi mẫu thân, chiếc khăn của nữ nhi kỳ thực không phải là của nữ nhi, là... là...do ngũ di nương làm rơi trong viện của nữ nhi, nữ nhi chưa từng nhìn thấy chiếc khăn nào đẹp đến như vậy, liền nổi lòng ham muốn muốn giữ lại bên mình. Hôm qua đi đến Pháp Hoa Tự, nữ nhi cố ý mang theo chiếc khăn này, như vậy nữ nhi sẽ cảm thấy giống như có mẫu thân ruột ở bên cạnh, chuyện gì cũng không còn lo sợ, nhưng không ngờ...”
Nàng vừa nói vừa rơi đầy nước mắt trên khuôn mặt, những giọt nước mắt đó làm mờ đi lớp trang điểm của nàng, phấn son ngưng tụ lại với nhau, càng thêm khó coi.
Nhưng lúc này không một ai để ý đến lớp trang điểm của nàng, mà đang chìm đắm trong sự đau khổ và bi thương mà nàng thêu dệt ra, một đứa con gái muốn có chiếc khăn của mẫu thân mình, chỉ có trộm mới có được, nghe thấy vậy khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vu Thức Vy từ nhỏ đã chịu sự ngược đãi của Vương Thị, Thượng Quan Diệp không hề biết, nhưng những người trong phủ đều biết rất rõ, Vu Thức Vy nói như vậy, độ tin cậy cũng rất cao.
Nếu đúng như lời nàng nói, vậy người có tâm địa ác độc đó chính là Vương Thị rồi.
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Vương Thị, tứ di nương vẫn luôn không sợ làm lớn chuyện liền cười nhạo châm biếm nói: “Ôi, trên thế gian này, quả thực loại người gì cũng có, hư...”
Sắc mặt Vương Thị lúc tái lúc trắng, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hung hăng nhìn về phía Vu Thức Vy, giọng sắc xảo nói: “Tiện nhân, ngươi dám vu khống ta?”
Ánh mắt bà ta như mãnh thú, nhìn chằm chằm vào người của Vu Thức Vy, nếu không phải có nhiều người ở đây, bà ta nhất định sẽ nhảy qua dốc hết sức mà giáo huấn Vu Thức Vy một trận.
“Tiện nhân?” Thượng Quan Diệp ngồi phía trên nghe thấy những lời của Vương Thị liền nhướn mày lên, có chút kinh ngạc nhìn Vương Thị, lại nhìn về phía Vu Thức Vy nước mắt không ngừng rơi xuống, lạnh lùng nói: “Cô Ta không phải con ruột của bà sao?” Trên đời này làm gì có mẫu thân ruột nào gọi nữ nhi của mình là tiện nhân chứ?
Vương Thị biết mình nhất thời kích động nói lỡ lời, trong lòng lại thêm rối bời, ác cảm đối với Vu Thức Vy lại tăng thêm vài phần, vội vàng thỉnh tội, “Điện hạ thứ tội, tiện thiếp lỡ lời.”
Bà ta bình tĩnh trở lại, dường như đã quyết định gì đó, ánh mắt lóe qua một tía sắc bén, thấp giọng nói: “Điện hạ, chiếc khăn đó không phải của tiện thiếp, là nó vu khống cho tiện thiếp, là nó hãm hại đại tiểu thư, chính là do nó làm.”