Cái gì?
Bảo bà đi chết?
Lệ ma ma hoảng hốt nhìn Vu Thức Vy cả người toát ra sự tàn bạo đang đứng ở phía đối điện, rùng mình một cái, đây… đây là nữ nhân yếu ớt vừa rồi không kêu một tiếng nào sao?
Sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?
Sau khi sự hoảng hốt qua đi, Lệ mama nở nụ cười giễu cợt: “Nói khoác không biết ngượng, thật buồn…”
Chữ “cười” còn chưa nói ra khỏi miệng, cổ của Lệ ma ma đã nằm gọn trong tay của Vu Thức Vy, bị nàng giữ chặt lấy, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa, sẽ có thể khiến bà ta bỏ mạng!
Sự thay đổi bất thình lình này, khiến Lệ ma ma giật nảy mình, gân cổ lên gào lên: “Người đâu, người đâu…”
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo cắt ngang tiếng hét của Lệ ma ma: “Lệ ma ma, nếu ta là bà, tuyệt đối sẽ không hét lung tung, bởi vì như vậy, cái mạng nhỏ này sẽ càng mất nhanh hơn”.
Lệ ma ma nghe xong những lời này, bị dọa cho nín thinh, sợ hãi nhìn Vu Thức Vy: “Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?”.
Vu Thức Vy mím môi, đáy mắt đầy sự tàn nhẫn, “ Lệ ma ma, quy tắc bà dạy tôi đã học rất tốt, bản thân bà cũng nhìn ra, nhưng lại cố ý làm khó tôi, điều này khiến tôi rất không vui”.
Lệ ma ma ngẩn người, cô ta không vui? Cô ta không vui thì sao chứ? Ai bảo cô ta đắc tội với quý nhân, đáng phải chịu tội!
“Ma ma ta thật xui xẻo, bị sai tới đây để dạy quy tắc cái gì chứ, ma ma ta đây mới không vui này”.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vu Thức Vy trở lên dịu dàng, nụ cười trên môi càng thêm sâu “Nếu ta và ngươi đều không vui, vậy chi bằng làm cái gì đó đi, để cả hai vui hơn một chút”.
“Làm cái gì?”
“Đương nhiên là làm chuyện khiến người ta vui rồi” nói xong, khuôn mặt của Vu Thức Vy trở nên nghiêm túc, hai tay đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lệ ma ma.
“Răng rắc ~ răng rắc” hai tiếng gãy xương vang lên từ hai cánh từ của Lệ ma ma, sau đó, vang lên tiếng kêu thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết của Lệ ma ma “A….A….”
Hai cánh tay lập tức bị gãy, giống mất đi sự chống đỡ liền buông thõng xuống.
Tiếng thét chói tai làm cho màng nhĩ của Vu Thức Vy bị đau, đột nhiên giơ một tay ra, đánh Lệ ma ma bất tỉnh.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, có vài ma ma già xông vào, nhìn Lệ ma ma nằm trên đất, ánh mắt từng người từng người một trở nên hung ác, chậm chậm đi tới gần Vu Thức Vy, Trương ma ma đi đầu nói: “Ngươi đã làm gì Lệ ma ma?”.
Vu Thức Vy vén váy, tùy ý ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ta có thể làm gì chứ? Là do bà ta không cẩn thận bị ngã, các người còn không mau đỡ bà ta đi?”.
Trương ma ma ngược lại không tin: “Nếu là ngã, vậy tại sao bà ấy lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, chắc chắn ngươi đã làm gì bà ấy?”.
Vu Thức Vy hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy phiền phức đến chán ghét, hàng lông mày đen nhăn lại: “Thật là… Các người còn không đi, ta sẽ lần lượt giết từng người các ngươi, đến lúc đó các người có hối hận cũng vô dụng, cửa ở bên kia, tự mình cút ra ngoài cho ta”.
Vu Thức Vy không cần tức giận cũng khiến bọn họ nể sợ!
Trương ma ma nhìn nữ tử sắc mặt lạnh lùng khí chất ngời ngời trước mặt, sau đó quay đầu sang nhìn Lệ ma ma dưới đất một cái, sau khi nghĩ một lúc, biết điều quay sang nói với mấy ma ma khác: “Đỡ bà ấy ra ngoài”.
Cuối cùng cùng được yên tĩnh, trong tẩm thất Vu Thức Vy dãn gân cốt một chút, trong lòng nghĩ bước tiếp theo nên làm như nào, nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt chợt sáng lên.
Trong cung này còn có Bát công chúa, nàng có thể nhờ công chúa giúp!
“Cộc cộc cộc ~”
Còn chưa đợi nàng đi ra, liền vang lên tiếng gõ cửa, Vu Thức Vy còn cho rằng đó là mấy bà ma ma già kia, liền nói: “Ta đã ngủ rồi, ngày mai sẽ tiếp tục học quy tắc”.
Bên ngoài truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “Vu tiểu thu, chủ tử của chúng tôi muốn gặp cô”.
Ánh mắt của Vu Thức Vy lóe lên, giọng nói này chưa từng nghe qua, giọng nói rất lạ!
Nàng nghi ngờ đi tới phía cửa, chọc một lỗ trên cửa sổ bíu lên nhìn qua đó, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ánh mắt sâu, hóa ra là Nhàn quý phi Chu Tĩnh Tuyết, nàng ta đến tìm nàng làm gì?
“Két…két” một tiếng, Vu Thức Vy mở cửa ra mời nàng ta vào trong.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nến, Vu Thức Vy và Nhàn quý phi Chu Tĩnh Tuyết ngồi đối diện nhau, hai người vẫn đang quan sát đối phương, một lúc sao, Nhàn quý phi mở lời trước: “Ngưỡng mộ ngươi đã lâu!”.
Vu Thức Vy biết nàng là một mỹ nhân lạnh lùng không hơn không kém, cũng không thèm để ý tới thái độ của nàng ta, trả lời: “Tham kiến nương nương, không biết đã muộn như vậy rồi nương nương còn tới đây, không biết là có chuyện gì?”.
Ánh mắt Nhàn quý phi nhìn vào trong mắt của Vu Thức Vy, đột nhiên hỏi: “Vu Vinh Hoa đang ở trong tay ngươi, đúng không?”.
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc, sao đột nhiên nàng ta lại hỏi cái này?
“Nương nương muốn nói gì?”.
Nhàn quý phi thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi giao Vu Vinh Hoa lại cho Hoàng hậu, bà ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi nữa”.
Vu Thức Vy trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lời này của nàng ta…. Trừ phi nàng ta đều biết hết?
“Nương nương, ta nghe không hiểu người đang muốn nói gì?”
Trong khi không biết là địch hay bạn, chỉ có thể giả ngốc…..
“Vu Thức Vy, ngươi là người thông minh, không cần nói với ta những thứ này, những gì ngươi biết ta cũng đều biết hết, ta đến là để giúp ngươi!”.
Giúp nàng?
Tại sao nàng ta lại muốn giúp nàng?
“Nương nương đã là người thông minh thì không nói những lời vòng vo, vậy dân nữ đương nhiên cũng không úp mở, xin hỏi nương nương tại sao lại muốn giúp dân nữ?”.
Nhàn quý phi nhìn ra hướng khác, trong đôi mắt đẹp hiện lên một sự bi thương: “Bởi vì… chúng ta cùng cảnh ngộ”.
Cùng cảnh ngộ?
Ánh mắt thăm dò nhìn về phía Nhàn Quý Phi, trong đầu đang cố tìm kiếm kí ức liên quan tới vị Nhàn quý phi Chu Tĩnh Tuyết này. Nàng ta là thiên kim của một gia đình quan lại ở Giang Nam, xuất thân danh môn, trước khi tiến cung, có một vị hôn phu vốn là thanh mai trúc mã, nhưng lại bị hoàng thượng dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy nàng, đưa tới thâm cung này.
Còn một chuyện khác, Chu Nhàn quý phi cũng từng bỏ trốn với vị hôn phu của mình, nhưng lại bị Hoàng thượng bắt lại, suốt ba năm nay đều bị cấm túc ở trong cung Phi Loan, không được phép ra ngoài một bước, từ sau lần đó, Chu Nhàn quý phi biến thành một mỹ nhân lạnh lùng, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng để ý tới hoàng thượng, vị hôn phu của nàng …..hình như đã chết trong tay hoàng thượng….
Tình trạng của bản thân hiện giờ, quả thật có chút tương đồng với Nhàn quý phi, nhưng vẫn có điểm không giống, đó chính là nàng không phải Đế Phi!
Hoàng thượng từng thu nhận nàng là con gái, phong nàng là công chúa, tất cả mọi người đều biết, vì thế cho dù nàng có số mệnh của bậc mẫu nghi thiên hạ, hoàng đế cũng sẽ không có suy nghĩ nạp nàng ta làm phi!
Nhưng không ngoại trừ khả năng này!
Còn có một khả năng nữa, Hoàng thượng có thể sẽ gả nàng cho người con trai mà mình yêu quý nhất, trong những người con của mình, hoàng thượng vẫn là yêu thương Thái tử nhất, nhưng…
Yêu ai yêu cả đường đi, người con mà hoàng thượng thích nhất vẫn là con trai do nữ nhân mà mình yêu thương nhất hạ sinh, cũng chính là con trai của Chu Nhàn quý phi trước mặt nàng, Tịnh Thân Vương Thượng Quan Mặc!
Chu Nhàn quý phi có thể cũng nghĩ tới điểm này, cho nên mới tới giúp nàng, ngoại trừ lí do đồng cảnh ngộ ra, Nhàn quý phi biết nàng và Thượng Quan Mặc là những người chẳng chút liên quan gì tới nhau (ý là không yêu thương gì nhau ).
Nếu cứ cố miễn cưỡng làm thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, nàng chỉ có thể hiểu được như vậy mà thôi.
Qua một hồi phân tích, Vu Thức Vy xác định Nhàn quý phi thật sự muốn giúp nàng, liền nói: “Không biết nương nương có kế sách như nào?”.
“Đi vào chỗ chết tìm đường sống!”.
Vu Thức Vy ngây người, Nhàn quý phi lại có thể nghĩ giống hệt nàng…..
Ngày hôm sau, Hoàng thượng vừa bãi triều, liền thấy ma ma của cung Lan Lăng chân nọ đá chân kia, hớt ha hớt hải chạy tới bẩm báo: “Hoàng thượng, không hay rồi, Vu Tiểu Thư….Vu tiểu thư bị nhiễm bệnh đậu mùa rồi…. các ma ma khác của cung Lan Lăng, ngoại trừ nô tỳ ra, tất cả đều bị nhiễm bệnh đậu mùa rồi ạ….”
“đậu mùa?”.
Hai chữ này giống như sét đánh giữa trời quang, đánh lên đầu của Hoàng thượng, bút lông trong tay bị nhấn mạnh một cái, mực dính hết lên tấu chương, nhưng Hoàng thượng lại hoàn toàn không có cảm giác gì, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ đậu mùa!
Bệnh này… bệnh này còn đáng sợ hơn là gặp quỷ!
Kinh ngạc một lúc, Hoàng thượng nói với bên ngoài: “Mau đi truyền thái y, đi gọi hết toàn bộ thái y tới cung Lan Lăng, phong tỏa cung Lan Lăng ngay lập tức, ngoại trừ thái y ra, bất cứ ai cũng không được ra vào nơi đó!”.
“Vâng….. vâng!”
“Hoàng thượng, không hay rồi hoàng thượng, Nhàn quý phi nương nương sốt cao không dứt, giống như… giống như có biểu hiện của bệnh đậu mùa vậy”.
Cái gì?
Trước mắt của hoàng thượng tối sầm lại, nếu nói vừa rồi nghe tới hai chữ đậu mùa là sét đánh giữa trời quang, thì bây giờ tuyệt đối là ngũ lôi vang trên đỉnh đầu.
Hoàng thường ổn định lại tinh thần, liền vội vàng chạy tới cung Phi Loan, vừa dặn dò: “Thái y sau khi vào cung, một nửa tới cung Phi Loan, mau đi”.
Cung Dao Hoa .
Diệp thị được phong làm Thần Phi liền dọn tới cung Dao Hoa, đang uống thuốc an thai, lại nhìn thấy ung nữ thất tha thất thuể chạy vào, thở hổn hển, giọng nói ngắt quãng: “Nương nương, không hay rồi, trong cung… Trong cung bùng phát bệnh đậu mùa, bây giờ lòng người hoang mang, có người đã bắt đầu đốt giấm để tiêu độc rồi”
“Choang~” một tiếng, tay Diệp Thần phi run rẩy, bát thuốc trong tay rơi xuống đất, sắc mặt thay đổi: “Đang yên đang lành, sao lại bùng phát bệnh đậu mùa? Là từ đâu bùng phát ra?”.
“Khởi bẩm nương nương, là cung Lan Lăng, nghe nói là Vu tiểu thư là người bị nhiễm bệnh đậu mùa đầu tiên, một số ma ma trong cung của cô ta cũng bị mắc bệnh đậu mùa rồi ạ, còn có…. Nhàn quý phi cũng bị mắc bệnh đậu mùa rồi, hoàng thượng đã đi tới cung Phi Loan rồi ạ….”.
Trong đầu Diệp thị kêu ong ong, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên cái nhìn mãnh liệt, không, đây chắc chắn là kế của Vu Thức Vy!
Ta sẽ không để ngươi được như ý muốn đâu!