Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44320
Quân đội Tây Lương nghe thấy những lời này của Vu Thức Vy, lòng quân vốn đang rối loạn càng trở nên không biết phải làm sao.
Có những binh lính ham sống sợ chết đã bắt đầu lung lay.
“Tướng quân chết rồi, chúng ta còn đánh cái nỗi gì nữa chứ? Chi bằng chúng ta đầu hàng đi, dẫu sao có tiếp tục đánh đi chăng nữa cũng không thể thắng được.
“Nói có lý, tướng quân của Đại Vân cũng nói rồi, sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho những ai đầu hàng, ta là một cô nhi không có nhà để về, ở đâu sống cũng không quan trọng không phải sao? Chỉ cần được ăn no là được”.
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy”.
Có một người rồi hai người, có hai người rồi lại ba người.
Rất nhiều binh sĩ đã bắt đầu cởi mũ giáp áo giáp, giơ tay xin hàng.
Tất nhiên, cũng có những người thế sống chết cũng không theo, cho dù có phải chiến đấu hy sinh cũng không chịu quy hàng.
“Các anh em, tướng quân không còn nữa, chúng ta cũng không được đầu hàng, cho dù có phải bỏ mạng cũng phải quyết xông lên, Tây Lương còn những người thân của chúng ta nữa, nếu tướng sĩ Đại Vân đánh tới Tây Lương, vậy những người thân của chúng ta cũng sẽ bị bọn họ giết chết, vì người thân của mình, chúng ta quyết không được đầu hàng ~”,
“Đúng, quyết không đầu hàng, ai đầu hàng người đó chính là đồ hèn. Chúng ta cho dù có phải chết trên sa trường, tuyệt đối cũng sẽ không đầu hàng!”.
“Tiếp tục bày binh bố trận!” Vu Thức Vy nhìn Cửu Long Hí Châu trận bị làm cho tán loạn kia, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, quân không thể không có tướng dẫn dắt, chính là phạm phải đại kị. Không có quân lực của chủ tướng sẽ giống như năm bè bảy mảng, còn nói gì tới đánh trận nữa chứ?
Cứ cho là có người thà chết cũng không chịu đầu hàng, như thế thì sao? Cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Cẩm Thư quả nhiên là một lão hồ ly, mấy thủ đoạn bịp bợm này cũng nhiều quá đi.
Chỉ là kế lấy thủ cấp này là do nàng nhanh trí nghĩ ra vào phút cuối, bởi vì chỉ nói là không có chứng cứ, hiện ra trước mắt mới là sự thật, nên nàng chỉ còn cách lấy đầu người ra. Có như vậy, quân địch mới thật sự tin Vu Nhậm Hoằng đã chết, lòng quân mới có thể sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng cách này chỉ có thể dùng một lần, lần sau sẽ không còn tác dụng nữa rồi.
Không sao, dù sao nàng cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, lấy trận đánh lần này để vực lại tinh thần của binh sĩ bị mất đi từ trận đánh trước đó, chỉ khi tinh thần của binh sĩ lấy lại được rồi, thì bọn họ mới có lòng tin đại phá Tây Lương.
Mà Vu Nhậm Hoằng lại dùng lại Cửu Long Hí Châu trận, như vậy cũng dể dàng hơn nhiều.
Trong lúc suy nghĩ, quân ta khí thế ngất trời, quân địch tan rã, hai nghìn binh lính tinh nhuệ người chết, kẻ đầu hàng, máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang khắp nơi, một cảnh tượng bi thương mà hùng tráng.
Sau khi về tới quân doanh, Cố Ngọc sớm đã mang theo tất cả tướng sĩ ra đứng trước quân doanh nghênh tiếp, toàn quân sau lưng trên mặt mỗi người đều mang vẻ kích động, bọn họ đã rất lâu rồi không đánh trận nào nhanh đến vậy, chỉ tổn thất vài trăm tinh binh, liền đánh bại hai nghìn tinh binh của địch, đánh hay, đánh hay lắm!
“Chúc mừng tướng quân tiên phong giành chiến thắng trận mở đầu, đánh bại Tây Lương” Thái tủ không nhịn được chắp tay (xưa: một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực).
Vu Thức Vy ngồi trên lưng ngựa, chiến bào đỏ trên người tung bay trong gió, uy phong lẫm liệt, tư thế hiên ngang, cao giọng nói: “Đây là công lao của toàn bộ các huynh đệ phía sau đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, tướng sĩ Đại Vân ta uy võ bất phàm, mỗi người đều là thiên binh thiên tướng!”.
Những tướng sĩ vốn dĩ đã được khôi phục lại lòng tin nghe thấy những lời này, càng cảm thấy được cổ vũ, giống như được tiêm thêm một liều máu gà lên người, tinh thần binh sĩ dâng cao chưa từng có, đồng loạt giơ cao trường thương hô to: “Thiên binh thiên tướng, thiên binh thiên tướng ~”.
Tiếng hô đồng thời vang lên giống như tiếng trống trận, vang khắp phạm vi mấy trăm dặm, trực tiếp vang lên tới tận chín tầng mây xanh, trong lòng những tù binh bị bắt về càng thêm sợ sệt, đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì, không biết bản thân đợi tới lát nữa sẽ có kết cục như nào, liệu có biến thành nô bộc hay không, bị người ta bắt làm nô dịch.
Vu Thức Vy đương nhiên sẽ không quên bọn họ, sau khi xuống ngựa, chỉ vào những tù binh sau lưng nghiêm túc nói: “Khởi bẩm nguyên soái, đây đều là những binh sĩ đầu hàng của Tây Lương, mạt tướng bạo gan hứa, sẽ hậu đãi bọn họ, là mạt tướng vượt qua bổn phận, kính mong nguyên soái giáng tội”.
Cố Ngọc nhìn thâm ý trong mắt Vu Thức Vy, trong lòng không khỏi chấn động, có chút nghi ngờ, ánh mắt có thâm ý khác của nàng ta dường như đang muốn truyền đạt ý gì đó, là ý gì được đây?”.
Lẽ nào…..
Cố Ngọc là một người có tâm tư nhạy bén, chẳng mấy chốc liền hiểu ý của Vu Thức Vy, tiếp theo đó trịnh trọng nói: “Người đâu, tướng quân tiên phong phạm tội vượt quyền, tước chiến bào, phạt đánh hai mươi gậy”.
Hai mươi gậy?
Toàn quân xôn xao, Vu tướng quân vừa mới đánh thắng trận trở về, vậy mà lại bị đánh? Kỷ luật quân đội thật là nghiêm minh!
Vu Thức Vy cởi chiến bào, chỉ mặc kình y màu trắng bên trong, thân hình mảnh mai, không hề yếu đuối chút nào, trái lại là một nhân tài xuất chúng ý chí vững chắc, có phong thái của một đại tướng.
Quân trượng liên tiếp đánh xuống, từng cái từng cái đánh lên thân người mỏng manh, đánh vào trong tay của các tướng sĩ, nặng nề giống như tiếng đánh trống. Còn nàng, ngay cả hừ cũng không hừ lấy một tiếng, khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên vẻ âm thầm chịu đựng, ấn đường nhăn lại, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
Lần đầu tiên, bọn họ lại cảm thấy nữ nhi cũng anh dũng phi phàm như vậy, khí thế mạnh mẽ có thể che phủ cả giang sơn này, khiến bọn họ cảm thấy bái phục!
Đánh xong, sau lưng Vu Thức Vy đều là vết máu loang nổ, tuy rất đau, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ kiên cường, lần lượt mặc lại chiến báo, chắp tay nói: “Mạt tướng đã chịu phạt xong, mời nguyên soái hạ lệnh”.
Đáy mắt Cố Ngọc hiện lên sự khâm phục, không ngờ nàng lại kiên cường âm thầm chịu đựng như vậy, hai mươi trượng, ngay cả một nam nhi trẻ khỏe nếu phải chịu đòn như vậy thì mặt cũng sẽ biến sắc, huống hồ nàng lại là một nữ tử yếu đuối.
Cố Ngọc bây giờ đã thay đổi ấn tượng đầu tiên của mình về nàng, nữ tử này quả nhiên phi phàm, chẳng trách hoàng thượng lại đích thân phong cho nàng làm tướng quân tiên phong, quả nhiên là nhân tài!
Kỳ thật Cố Ngọc vừa rồi định nói 10 trượng, nhưng trong quân đội phải chịu ít nhất là hai mươi trượng, cho dù nàng ta có là nữ nhi đi chăng nữa, sao có thể ngoại lệ được chứ?
Cũng may ông không nói mười trượng, nếu như nói ra, đối với nàng ta đó là một sự xỉ nhục!
Nghĩ tới đây, Cố Ngọc nén cơn giận xuống đan điền, trầm giọng xuống nói với tù binh: “Đại Vân ta luôn coi trọng lời hứa, Luật nhà Minh, nếu tướng quân tiên phong đã hứa, sẽ hậu đãi những binh sĩ đầu hàng, vậy ta chỉ còn cách tuân thủ lời hứa! Truyền quân lệnh của bổn soái, toàn quân ai cũng không được xem thường các binh sĩ đầu hàng, nếu đã đầu hàng thì chính là con dân của Đại Vân ta, là tướng sĩ của Đại Vân ta, người đâu, hôm nay tướng quân tiên phong giành thắng lợi trận đầu tiên, mang thịt rượu lên đây chúng ta cùng ăn mừng, các binh sĩ đầu hàng cũng sẽ được nhập tiệc, tuyệt đối sẽ không có chế độ đãi ngộ riêng!”.
“Được….Được ~” Toàn quân hò reo vui sướng.
Những binh lính xin hàng tâm trạng lo lắng không yên, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm kích đối với Vu Thức Vy, cảm ơn vì lời hứa của nàng, mới có thể khiến bọn họ có được vị trí bình đẳng, không bị biến thành nô bộc.
Đêm, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, ánh trăng mênh mông chiếu xuống vùng đất hoang dã rộng lớn, giống như tấm lưới bạc nhàn nhạt, bao trùm hết tất cả.
Dưới ánh trăng, có một bóng người mảnh mai đứng như ngọc thụ giữ cánh đồng bát ngát, chắp tay ra sau lưng.
Cuồng phong nổi lên, thổi bay ống tay áo của nàng, phát ra tiếng soàn soạt! mái tóc đen buộc túm lại, tung bay phía sau lưng, giống như tiên nữ trong bức tranh thủy mặc, không nhiễm chút bụi trần nào.
Nàng đứng đó không nhúc nhích, giống như đang đợi điều gì đấy.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng vó ngựa phi nhanh như bay chầm chậm đi tới.
“Vương phi, thuộc hạ quay trở lại rồi”.
Lộc Nguyệt và Bạch Khê xuống ngựa, đồng thời quỳ một chân xuống sau lưng của Vu Thức Vy
Vu Thức Vy xoay người lại, sắc mặt dửng dưng, nói: “Vu Nhậm Hoằng chạy rồi?”.
Trên mặt Lộc Nguyệt và Bạch Khê hiện lên sự thất vọng, Lộc Nguyệt chắp tay nói: “Thuộc hạ đáng chết, xin Vương phi giáng tội”.
Vu Thức Vy giơ tay nên, nhàn nhạt nói: “Vu Nhậm Hoằng giảo quyệt đa đoan, ta tin các người cũng đã cố hết sức rồi”.
Lộc Nguyệt và Bạch Khê đỏ mặt, nàng không trách tội, bọn họ càng cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bọn họ không lấy được mạng của Vu Nhậm Hoằng, là bọn họ làm việc không chu đáo.
“Vương phi, Vu Nhậm Hoằng bị thương nặng, dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến cho thuộc hạ và Bạch Khê bị trúng độc, nên mới có thể chạy thoát, thuộc hạ và Bạch Khê mất nửa ngày mới có thể ép độc ra ngoài, cho nên tới bây giờ mới trở về”.
Ánh mắt của Vu Thức Vy khẽ động, hiện ra một chút lo lắng, hỏi: “Độc đã giải được rồi?”
Bạch Khê chắp tay nói: “Bẩm Vương phi, độc đã được giải rồi”.
“Giải được rồi thì tốt, các ngươi quay về nghỉ ngơi đi”.
“Vương phi, người không đi sao?” Lộc Nguyệt hỏi.
“Ta đang đợi người, các ngươi về trước đi, có Lạc Thanh Phong ở đây rồi”.
Lạc Thanh Phong?
Lộc Nguyệt và Bạch Khê nhìn nhau, tại sao bọn họ lại không cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Thanh Phong?
Lẽ nào võ công của Lạc Thanh Phong còn hơn cả bọn họ?
“Vâng, Vương phi”.
Sau khi Lộc Nguyệt và Bạch Khê rời đi, Vu Thức Vy đơi thêm một lúc nữa, liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang chạy tới từ phía bên kia của đồng cỏ, tốc độ rất nhanh, nhưng mãi một lúc sau, mới tới trước mặt của Vu Thức Vy.
Tấm mành được một bàn tay to vén lên, nhảy ra khỏi xe ngựa là một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo nho màu vân xám, cung kính tới trước mặt của Vu Thức Vy, khom người hành lễ: “Cách biệt hai năm, không ngờ tới khi gặp lại, tiểu thư đã là tướng quân tiên phong, lão Trần khâm phục!”
Trên mặt Vu Thức Vy khẽ mỉm cười, đáy mắt sáng lên giống như những vì tinh tú, nói: “Trần thúc mới khiến người ta khâm phục, trở thành một thương gia có tiếng nhất trong thiên hạ!”.
Người này chính là Trần Lượng, người mà hai năm về trước đã được Vu Thức Vy phái tới Tây Lương.
Lúc đó, được phái đi còn có Ngô Dũng và Lý thẩm, lần lượt đi tới Mạc Bắc Và Nam Cương, trong thời gian hai năm, ba người đã nắm hết toàn bộ huyết mạch kinh tế của ba nước này, có thể nói năng lực hơn người!
Thương nhân khắp thiên hạ này nhiều vô số, nhưng có thể trở thành người cầm đầu như bọn họ thì lại không có bao nhiêu!
Nàng kiếp trước nhìn người đều là sai, nhưng kiếp này nhìn người rất chuẩn, ba người này gặp chuyện bình tĩnh, làm việc quả quyết. Như bây giờ xem ra, quả nhiên là không sai, bọn họ thật không làm nàng thất vọng!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK