"Cút."
Hàn Giang Nguyệt một cước đá văng hắn, sắc mặt tức giận nói : "Lần sau nếu còn có lời đồn không hay nào nói thuộc hạ của bổn vương không trả tiền say mềm ở Câu Lan viện, bản vương sẽ đánh gãy cái chân chó của ngươi."
Cẩm Thư ợ một hơi rượu, cười cười, "Tiểu mỹ nhân, đừng nóng giận mà, uống nữa đi."
"Ba" một tiếng, hàn giang nguyệt phi thân rời khỏi.
Ra khỏi vương phủ, Hàn Giang Nguyệt cố ý chạy đến Lăng Vân Trai mua cao điểm ngon nhất, mang theo Lộc Nguyệt đến thái sư phủ, định lại dùng danh nghĩa của Lộc Nguyệt, quang minh chánh đại đến thăm Vu Thức Vy, nhưng được gia đinh báo, Vu Thức Vy đã theo Bát công chúa cùng nhau tiến cung dưỡng bệnh, giờ đây chắc cũng đã vào trong cung rồi.
Lần này khó xử rồi, Hàn Giang Nguyệt đứng ở cửa lớn thái sư phủ, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bằng không bổn vương cũng tiến cung dưỡng dưỡng bệnh? Nàng có một mình bổn vương không yên tâm."
Lộc Nguyệt mặt không đổi sắc liếc y, "Vương gia người không có bệnh, hơn nữa Vu cô nương cũng không phải một mình."
Hàn Giang Nguyệt "chậc" một tiếng, cũng liếc nhìn lại, "Ai nói bổn vương không có bệnh? Bổn vương có bệnh, bệnh tương tư, một ngày không gặp như cách ba thu hiểu không? Bỏ đi, một diệt tuyệt sư thái như ngươi, thì làm sao hiểu được lòng của bổn vương."
Diệt tuyệt sư thái?
Gương mặt Lộc Nguyệt tối sầm lại hiếm khi xuất hiện trên gương mặt vốn lạnh như băng, khóe miệng co giật liên hồi, nếu y không phải là chủ tử của mình, hiện tại sớm đã thành bị nàng xé thành tám mảnh.
"Vương gia, ngài thực sự muốn vào cung?"
"Đương nhiên, bổn vương nhất định phải vào."
Hàn Giang Nguyệt chỉ cần vừa nghĩ tới trong cung có một tảng băng lớn không biết xấu hổ Thượng Quan Cửu Ưu, những thái giám chính thức thì ở trong cung nơi mình đảm trách. . . Lúc đó, Vu Thức Vy đã cùng Bát công chúa xuống xe ngựa ở Đức Dương Môn phía thành Đông hoàng thành, nếu không phải là quốc yến, thì bình thường là không thể từ đi vào từ Chính Dương môn, dù là thân nương của Hoàng hậu nương nương tới, cũng chỉ được tiến cung từ Đức Dương Môn.
Sau khi đã vào Đức Dương Môn, là nơi ở của các thái giám tạp vụ trong cung Nội Thị Tỉnh. Nói là thái giám nơi ở, cũng không phải là sở hữu thái giám đều ở nội thị tỉnh, chân chính chịu trách nhiệm thực chức bọn thái giám còn lại là đều ở tại sở đảm nhiệm chỉ trích trong cung, ví như trong cung của mỗi nương nương cũng đều có đại thái giám và mấy tên tiểu thái giám làm được việc, bọn họ đều ở trắc sương phòng trong cung điện của mỗi nương nương .
Xuyên qua Nội thị tỉnh rộng lớn chính là Thượng cung cục, lục cung hai mươi tứ ti, quản lý toàn bộ ăn mặc chi tiêu của hoàng cung . Đi về hướng tây là Nguyên Hoà cung chỗ ở của các hoàng tử , Nguyên Hoà cung có mười hai điện, tất cả hoàng tử điện hạ đều sống ở đó, ngoại trừ tam hoàng tử và tứ hoàng từ đã thành hôn được phong vươn dọn ra ngoài cung, những hoàng tử khác vẫn sống tại Nguyên Hòa cung.
Đi qua Nguyên Hòa Cung, chính là Tê Hà cung nơi ở của các công chúa, cũng có mười hai điện, Bát công chúa thì ở chính giữa cung Hoa Âm điện.
Hoa âm điện hoa lệ mái xanh ngói đỏ, thềm ngọc đá xanh, sau khi tiến vào đập vào mắt là toàn vàng bạc ngọc khí, xa hoa huyến lệ, tinh mỹ tuyệt luân, không hổ là nơi ở hoàng gia.
Bát công chúa phân phó cung nữ đem đồ đạc của Vu Thức Vy sắp xếp đến đông sương phòng, hai người nghỉ ngơi một chút, Bát công chúa cười nói: "Vu tỷ tỷ, dựa theo quy củ, nếu tiến cung làm khách là trước tiên phải đi thình an Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, bây giờ chúng ta đi thôi ."
Vu thức mỉm cười cười, "Phải."
Hai người xuyên qua hai cung điện, đi tới nơi ở của thái hậu Trường thọ cung, Bát công chúa quay sang vui vẻ cười với Trần ma ma hầu bên người thái hậu bên người: " Ma ma, con đưa bằng hữu tới thỉnh an tổ mẫu."
Vu Thức Vy kiếp trước là nhận ra Trần ma ma này, người này tương đối khá dễ nói chuyện, tâm địa cũng rất lương thiện. Chỉ thấy bà bất động thanh sắc đoan đưa mắt nhìn Vu Thức Vy, chợt nói: "Thi ra là Vu nhị tiểu thư."
Nghe vậy, Vu Thức Vy đoan nhiên hữu lễ nhún người hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tiểu nữ bái kiến ma ma."
Trần ma ma này là tỳ nữ hồi môn của thái hậu, ở trong cung địa vị cực cao, dù là hoàng đế thấy cũng phải nhường ba phần, cái phi tần khác thì càng không cần phải nói nữa.
Trần ma ma thấy Vu Thức Vy giơ tay nhấc chân để là phong phạm của một thục nữ danh môn chân chínhthấy ở sự suy thoái trong lúc giở tay nhấc chân đều là phong phạm thục nữ của một danh môn, hài lòng cười cười, nhưng mà nụ cười rất nhanh liền thu hồi, hơi có chút chần chờ nói: "Không may , lúc này Vu đại tiểu thư đang ở bên trong thỉnh an thái hậu, nhị tiểu thư. . . Nếu không chờ một lát."
Lần trước việc Vu Vinh Hoa xô Vu Thức Vy ở cung yến trong cung, trong cung đã truyền sôi nổi ầm ầm, người người đều biết. Cho nên nguyên nhân mà Trần ma ma không cho Vu Thức Vy đi vào lúc này cũng là xuất phát từ hảo tâm, tránh cho Vu Thức Vy đi vào đối mặt Vu Vinh Hoa cảm thấy ngại ngùng xấu hổ.
Vu Thức Vy trong lòng biết lòng tốt củaTrần ma ma, cũng chỉ thuận theo đứng ở một bên, "Tiểu nghe theo ma ma, nhưng trong lòng nói: Vu vinh hoa tốc độ nhanh thật thât đấy đấy, bất quá. . . Tới thật đúng lúc!
Vu Thức Vy tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng Bát công chúa lại không làm, có chút căm giận không phục nói rằng: "Dựa vào cái gì phải chờ a? Chúng ta mới không đợi Vinh Hoa đấy, ta muốn gặp tổ mẫu của ta."
Nàng phe phẩy cánh tay của Trần má mál, đồng thời thân thiết ôm lấy bà, ở trong đó lòng bà vừa làm nũng vừa náo, mềm mại giống như một con mèo, kêu người khác không thích sao được. Trần ma ma đầy vẻ từ ái ấn ấn vào đầu của nàng, giả bộ nghiêm túc, "Công chủ càng lớn lên càng tính khi trẻ con rồi, cũng không sợ người khác nhìn thấy chê cười."
"Nào có tính khi trẻ con chứ, con chỉ là thẳng thắn mà thôi, cha còn khen con nữa, đâu như những nương nương phi tần kia, ra cửa con đeo mặt nạ."
Trần ma ma lại ân vào đầu của nàng, than thở: "Con tên tiểu quỷ này, tính ra con nhìn hiểu , nhìn thấu nhất."
Đây cũng chính là nguyên nhân hoàng đế vì sao thiên vị Bát công chúa, những vị công chúa khác đều xem hoàng thượng là phụ hoàng, nhưng công chúa lại chỉ xem hoàng thượng là phụ thân, thường ngày khi không có người ngoài, đều là học theo cách gọi trong nhà của bách tính gọi cha, hoàng đế thẹn ngự trên cao, sợ nhất cô độc, nghe cách xưng hô thân thiết như vậy, đương nhiên là vui mừng cục kỳ, cho nên cũng cừng chiều Bát công chúa đến mức vô pháp vô thiên như vậy.
"Ha hả a. . ."
Đột nhiên lúc này, bên trong điện truyền đến một trận cười lớn, tựa hồ là xảy ra chuyện gì thú vị. Bát công chúa sau khi nghe được nhịn không được ló đầu vào, hô lớn, "Tổ mẫu, ngươi đang cười cái gì a?"
Có lẽ là người ở bên trong nghe được lời của nàng, một đạo hơi tang thương giọng ôn hòa từ từ truyền đến, "Thì ra Thoán thiên hầu đã tới rồi, mau để cho nàng vào."
Thoán thiên hầu là thái hậu cưng yêu đặt cho Bát công chúa, Bát công chúa trong ngày thường thích nháo thích cười, thường xuyên nhảy nhót leo treo, còn leo lên cây đào trứng chim, bướng bỉnh cực kỳ, cho nên liền được một cái biệt danh Thoán thiên hầu. Bát công chúa vừa nghe, gương mặt nhỏ nhăn liền ửng đỏ, có chút e lệ liếc nhìn Vu Thức Vy, "Ai nha, thực sự là. . . Vu tỷ tỷ, chúng ta vào đi thôi."
Hai người vào trong điện, Bát công chúa dẫn đầu chạy như bay đến trước mặt của thái hậu, vùi ở trong ngực của nàng, giả bộ oán trách nói rằng: "Tổ mẫu, người ta mới không phải cái gì Thoán thiên hầu ấy, người ta là cái áo bông ấm của tổ mẫu."
Một câu nói liền chọc cho thái hậu cười to thoải mái một trận, "Ha hả a. . . Còn nói không phải Thoán thiên hầu, con nhìn xem dáng vẻ tinh ranh quỷ quái của con. . ."
Vu Thức Vy cũng vừa lúc này đi lên trước quỳ xuống, cung kính ôn nhu nói: "Thần nữ Vu Thức Vy bái kiến thái hậu nương nương, chúc thái hậu nương nương phượng thể an khang, trường lạc chưa hết."
Thái hậu ý cười chưa giảm, đưa ánh mắt nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không trang điểm của Vu Thức Vy, cười nói: "Đứng lên đi."
Dứt lời bà liền quay sang nhìn Đường Thục quý phi và Vu Vinh Hoa đang đứng thẳng ở một bên, nói: "Tỷ muội hai người các nguòi thật đúng là thần giao cách cảm một điểm thông, đều vội tới thỉnh an ai gia thỉnh."
Vu Thức Vy nghe được lời này, mới đưa mắt Đường Thục quý phi và Vu Vinh Hoa đang đứng bên cạnh thái hậu.
Đường Thục quý phi ngũ quan diễm lệ, da trắng nõn, dưới mày liễu cong cong là cặp mắt hoa đào câu nhân tâm phách, mặc dù đã làm mẫu thân của hai hài tử, nhưng vẫn chăm sóc bản thân da dẻ mềm m nhìn như thiếu nữ mới hai mươi tám. Nàng ăn mặc một thân cung trang màu mật hợp lưu màu ám hoa vân cẩm, trên búi tóc dao đài cao cắm hai bô bộ diêu phượng hàm châu kim sí đối xứng nhau, tai đeo khuyên tai tinh xảo cảnh thái lam hồng san hô , đoan là cao quý hoa mỹ, trên người mơ hồ phảng phất phát ra khí chất thanh cao tự ngạo chỉ riêng Đường gia có .
Bên cạnh bà là Vu Vinh Hoa, Vu Vinh Hoa hôm nay trang điểm phi hà trang nhàn nhạt, gương mặt vốn đã diễm lệ xinh đẹp càng như thêu hoa trên gấm, đẹp đến kinh tâm động phách, nàng mặc bộ váy yên lung hoa mai bách thủy màu xanh như băng nhạt dài xuống đất, đổi búi tóc ling xà linh động, cắm nghiêng một bộ diêu mạ vàng xâu chuỗi hoa châu, không cótô vẽ dư thừa, giản đơn tao nhã, không khí tươi mát dưới tàng cây.
Khi Vu Thức Vy đang quan sát thì đồng thời, Đường Thục quý phi cũng đang quan sát Vu Thức Vy, trong ánh mắt cô ta mang theo một sự khinh bỉ, nhìn qua Vu Thức Vy từ đầu đến chân, sau đó nhìn thoáng qua Vu Vinh Hoa, ánh mắt kia phảng phất đang nói: Ngươi nói kẻ tiên nhận đem thái sư phủ quậy đên chướng khi mù mịt kia chình là nàng?
Vu Vinh Hoa gật đầu, đúng, chính là kẻ tiện nhân này!
Vu Thức Vy lúc này đã thi lễ một cái với Đường Thục quý phi, khuỵu nửa người nói: "Thần nữ bái kiến Thục quý phi nương nương, nương nương cát tường."
Đường thục quý phi sau khi nghe xong lời thỉnh an của nàng, mâu sắc hiện lên một tia khinh miệt, ngự trên cao nhìn xuống nàng, nhàn nhạt nói một câu, "Đứng lên đi."
Vu Thức Vy lúc này mới đứng lên, đứng sang một bên, an tĩnh giống như một đóa u hoa lan, không tiếng động nhúc nhích. Vu Vinh Hoa phẫn hận nhìn nàng một cái, vừa nghĩ tới nàng ta hãm hại đối với cô, trong lòng liền không nhịn lửa giận, nàng mâu sắc lóe lên, thầm nghĩ: hôm nay sẽ khiến ngươi mất mặt trước mặt thái hậu!
Tròng lòng đã nảy ra chủ ý, Vu Vinh Hoa nét mặt cũng thay đổi nở nụ cười, dịu dàng đi tới bên người thái hậu , kính cẩn nói : "Thần nữ nghe nói thái hậu nương nương hai ngày này chứng đau đầu lại tái phác, gia mẫu cũng mắc bệnh này, ta cùng với Nhị muội muội vì thế cũng từng đều vì mẫu thân học qua một bộ thủ pháp đấm bóp, có thể giảm bớt chứng đau đầu. Thần nữ ngu dốt, chỉ học được năm phần tinh túy, không thông tuệ bằng Nhị muội muội, thủ pháp tinh xảo, ngay cả mẫu thân cũng ken Nhị muội muội xoa bóp giỏi, trò giỏi hơn thầy mà, so với Lý ma ma dạy chúng con còn giỏi hơn nhiều." Thái hậu vừa nghe, con mắt lóng lánh nhìn về phía Vu Thức Vy, ngạc nhiên nói: "Không nghĩ tới hai tỷ muội các ngươi lại có hiếu tâm như vậy , Vu Nhị nha đầu, ngươi có nguyện xoa bóp cho lão bà tử ta đây, giảm bớt chứng đau đầu giúp ta?"
Nghe vậy, Vu Thức Vy hơi có một chút do dự, nhìn về phía Vu Vinh Hoa, thấy mắt nàng đầy vẻ đắc ý, cho rằng có thể mượn cơ hội này khiến nàng phải mất mặt, vẻ mặt một bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhìn Vu Thức Vy thực sự buồn nôn, trong lòng lạnh lùng trào phúng, Vu Vinh Hoa, đây chính là ngươi chọc ta trước đấy, vậy chuẩn bị tốt việc gậy ông đập lưng ông đi.