Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44154
Sáng sớm hôm sau, Vu Thức Vy còn chưa dậy, Ngọc Trúc bên cạnh Chu Lâm Huyên lại tới, nói Chu Lâm Huyên muốn mời nàng ra ngoại thành đạp thanh, đang dịp xuân về, hoa cỏ mơn mởn, chính là ngày đẹp để đạp thanh.
Đã lâu rồi Vu Thức Vy không ra ngoài, vì thế liền nhận lời mời…….
“Hàm Yên, thay một bộ quần áo màu đỏ cho ta, màu đỏ như máu ấy.”
Hàm Yên hơi nhếch mày: “Tiểu thư, chẳng phải trước kia người không thích những màu sắc rực rỡ như thế này hay sao?”
“Đó là trước kia.”
Bây giờ, nàng thích màu sắc đỏ rực như máu này, chỉ có màu sắc như vậy, mới có thể thời khắc nhắc nhở nàng, nàng có một món nợ máu, có một người mẫu thân ruột thịt không biết là để lạc mất nàng hay là ném nàng đi!
Vu Thức Vy thay một chiếc váy lưu tiên màu đỏ tươi thêu tay, đỏ không chút pha tạp, khí thế như lửa, dường như có thể hút người khác vào trong. Mái tóc đen búi kiểu tóc triều vân cận hương, phía dưới cắm một cây trâm có tua rua bằng bạc, dưới phần tua rua điểm vài đoá hoa bỉ ngạn bằng lụa, rủ xuống nửa mái tóc thả tự do của nàng, màu đen và màu đỏ giao thoa, tạo thành một mảnh sắc trầm.
Hàm Yên kinh diễm nhìn Vu Thức Vy, cảm thán khen: “Tiểu thư, trước kia nô tỳ chưa từng phát hiện ra màu đỏ lại là màu có thể làm nổi bật lên vẻ mỹ lệ của tiểu thư nhất.”
Bộ váy đỏ này mặc trên người nàng không những không có chút tục tằng nào, ngược lại…. ngược lại còn thêm vài phần yêu khí, dị thường mị hoặc, khiến người ta không dời mắt được.
Vu Thức Vy xoay người lại, vòng đeo đầu màu hồng ngọc kéo dọc theo tóc nàng, rơi vào giữa trán, lúc lắc theo động tác của nàng, vẻ u nhã khắc ở trong xương kết hợp với hào quang màu đỏ rực rỡ này càng thêm nổi bật, đẹp đến cực hạn.
Nhưng trên mặt nàng không có ý cười nào cả, chỉ có sự băng lãnh trầm lặng, thản nhiên nói: “Phái người đi tìm bà đỡ năm đó của Vương Thị, cả hai tỳ nữ từng hậu hạ Vương Thị nữa, có lẽ có thể tìm được chút manh mối từ chỗ họ. Hôm qua Chu Thị định nói ra chân tướng liền bị bắn chết, ta hoài nghi có người đang thao túng tất cả những chuyện này, hơn nữa kẻ đó còn biết thân thế của ta. Bảo ám vệ tra xét trong mấy đám người đang theo dõi ta, xem bên nào khả nghi nhất.”
Sắc mặt Hàm Yên trở nên ngưng trọng: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ sẽ bảo bọn họ cẩn thận một chút. Hôm qua người mới học võ công, nô tỳ đi làm chút dược thiện có tác dụng thông gân cốt, có thể giúp người học mau hơn.”
“Ừ, ta mang Điểm Thuý đi, ngươi và Tiểu Ninh ở nhà.”
Vu Thức Vy nói rồi đi ra Thính Vũ Hiên, bước chân nhẹ nhàng, vững vàng, không còn khập khiễng nữa, loan giá của hoàng hậu đã lên đường rồi, nàng không cần phải giả vờ làm người què nữa.
Mấy chiếc xe ngựa rong ruổi tới vùng ngoại thành, Sướng Tâm Viên là sản nghiệp của nhà họ Công Tôn, ở đây có gánh xiếc, có hát kịch, các loại đồ ăn vặt, là nơi mà những đại quan quyền quý ở kinh thành thích tới, dân chúng không vào nổi những chỗ thế này.
Đang là giữa tháng hai, là lúc cởi đồ mùa đông ra mặc đồ mùa xuân vào, không vướng víu như đồ đông, có không ít thiên kim tiểu thư và công tử nhà giàu tới nơi này du ngoạn.
Phía tây có một bãi đua, nuôi mấy trăm con ngựa tốt, chuyên cung cấp cho những người tới du ngoạn cưỡi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền.
Sau khi tới Sướng Tâm Viên, đoàn người Vu Thức Vy xuống xe ngựa, giao ngân lượng rồi lấy được thẻ vào trong.
Mấy người đi dọc theo con đường nhỏ quanh co, cả đường đi nói chuyện nhà, xung có không ít người lui tới nhộn nhịp giống bọn họ. Trên mặt cỏ đã được ngăn cách, có không ít trẻ nhỏ đang chơi thả diều, cực kì náo nhiệt.
Đi một hồi, Vu Thức Vy bỗng hỏi thản nhiên: “Tam di nương, Vinh Nhược sắp sinh rồi đúng không.”
Tam di nương Chân Thị gật đầu, nói uyển chuyển: “Bẩm công chúa, chắc là khoảng cuối tháng này.”
“Ừ, đợi mấy ngày nữa chúng ta tới phủ Ninh quốc công thăm nàng.”
Chu Lâm Huyên ở một bên che miệng cười nói: “Lúc còn ở khuê các nghe nói công chúa làm mai cho tứ tiểu thư, ta nhớ lúc đó công chúa còn chưa được ban hôn cho Mẫn quận vương, ngược lại làm mối cho muội muội của mình trước, ha ha ha…”
Nụ cười khẽ của nàng khiến Chân Thị hơi luống cuống, nàng ta đang ngầm trào phúng Vu Thức Vy chưa gả đã không an phận, nhưng chuyện này liên quan gì đến nàng ta?
“Công chúa và Hề Tương tiểu thư của Diệp gia là bạn khuê mật, chuyện này là ý của Hề Tương tiểu thư.”
La Thị cũng không nhìn được Chu Lâm Huyên trào phúng Vu Thức Vy, mỉm cười nói: “Sao sánh bằng Chu muội muội được hoàng hậu làm mối, thuận buồm xuôi gió.”
Ý cười trên mặt Chu Lâm Huyên cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, đáng chết, một kĩ nữ phong trần cũng dám mỉa mai nàng, đúng là đáng ghét!
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng trên mặt Chu Lâm Huyên lại nở nụ cười rất nhanh, nói thẹn thùng: “Được nương nương làm mai là vinh hạnh của ta, dù sao cơ hội như thế này cũng không tới lượt những nữ tử thanh lâu dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác.”
Nàng ta đang giễu cợt La Thị là nữ tử phong trần lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác, sắc mặt bà cứng lại, không nói thêm gì nữa.
Vu Thức Vy ngước mắt thản nhiên nhìn sang Chu Lâm Huyên, vừa lúc trông thấy vẻ đắc ý trong mắt nàng ta, không khỏi cảm thấy buồn cười, dù cho có nhanh mồm nhanh miệng thế nào thì cũng không làm được gì đâu.
“Công chúa, bên đó không có ai, không bằng chúng ta qua đó đi.” Để làm dịu bầu không khí, Chân Thị chỉ vào bãi cỏ trống trước mặt, vui vẻ nói.
Vu Thức Vy nhếch khoé môi: “Ừ, qua đó đi.”
Mấy người vừa tới đó, còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nói vui mừng vang lên từ đằng sau: “Vu tỷ tỷ, thật là tỷ à?”
Vu Thức Vy hơi khựng lại, không khỏi xoay người nhìn xem, ánh mắt lập tức loé lên. Đối diện với nàng là hai nam tử tuấn tú hơn người, một người mặc áo trắng, dáng đứng thẳng tắp, phong thái nhẹ nhàng. Một người mặc áo gấm đuôi sam màu xanh thẫm, dáng vẻ đường đường, nhưng lại có ria mép, thấy thế nào đều không được đẹp mắt.
Còn người gọi nàng là Vu tỷ tỷ thì đang chạy tới, chớp chớp mắt với nàng, như thể muốn truyền đạt điều gì đó.
Đợi nàng tới trước mặt, rốt cuộc Vu Thức Vy cũng hiểu ra, thì ra là bát công chúa đóng giả đàn ông ra ngoài chơi. Trước kia có hoàng hậu trông coi, số lần ra ngoài vụng trộm còn ít chút, bây giờ hoàng hậu ra cung, chẳng phải là muốn nhảy lên trời sao?
Vu Thức Vy liếc nhìn nàng: “Bát…”
Nàng cố tình kéo dài giọng, dưới ánh mắt ngầm cầu xin không ngừng chớp chớp của bát công chúa, nàng đổi giọng: “Công tử, sao ngươi lại tới đây?”
Chỉ nháy mắt, sống lưng của bát công chúa thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, cố tình nói nhỏ: “Ta tới cùng Công Tôn huynh, Công Tôn huynh học thức uyên bác, am hiểu vẽ tranh, hôm nay muốn vẽ ngựa nên mới tới nơi này.”
Theo ánh mắt của nàng ấy, Vu Thức Vy nhìn sang vị công tử nhã nhặn cách đó không xa, trên mặt hắn còn mang nét non nớt cùng ngượng ngùng, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bước lên chắp tay nói: “Tại hạ kính chào các vị.”
Vu Thức Vy gật đầu, kiếp trước nàng từng gặp người này, sau này chính là phò mã của bát công chúa. Công Tôn Bạch, là nhị công tử của Công Tôn gia tộc, nhà họ còn có một đích trưởng công tử lợi hại hơn là Công Tôn Vị, một nửa nền kinh tế triều Đại Vân đều là của hắn, là một người nam nhân đứng trên núi tiền.
Nhưng bên ngoài đều đồn đãi Công Tôn Vị không thích nữ sắc, bên cạnh có một nam tử mĩ mạo yêu dị, hai người như hình với bóng, không để ý tới ánh mắt của người đời, Công Tôn lão gia tức giận không thể ngồi im được, tuyên bố muốn trục xuất Công Tôn Vị ra khỏi Công Tôn gia.
“Công tử đừng đa lễ, bát công tử xưa nay được người nhà chiều tới vô pháp vô thiên, nếu có gì không tốt, mong công tử hiểu cho.”
Công Tôn Bạch ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, đang tuổi vừa biết yêu, da mặt rất mỏng. Kiếp trước mãi tới về sau Công Tôn Bạch mới biết bát công chúa là nữ tử, từng cho rằng mình thích một nam tử giống đại ca mình.
Vu Thức Vy cười mà không nói, cũng không vạch trần.
Sắc mặt của bát công chúa cũng đỏ lên, kéo tay Vu Thức Vy nói: “Vu tỷ tỷ, chúng ta định đi tới bãi đua ngựa, tỷ có muốn đi không?”
Vu Thức Vy đang định nói không đi, Chu Lâm Huyên lại ngắt lời: “Đi, chúng ta cũng đang có dự định như vậy.”
Nàng ta đã nói thế rồi, giờ lại nói không đi thì có vẻ không hay lắm, đành nói theo ý nàng ta: “Đúng vậy.”
Đoàn người rẽ qua mấy con đường liền tới bãi đua ngựa, trên đó có không ít người đang thúc ngựa so tài, bên ngoài là tiếng hoan hô, không khí cực kì náo nhiệt.
Vừa nhìn thấy cưỡi ngựa, bát công chúa hưng phấn ngập tràn nói: “Vu tỷ tỷ, tỷ có biết cưỡi ngựa không? Hay là chúng ta thi một trận đi.”
“Công chúa đương nhiên biết cưỡi ngựa rồi.” Chu Lâm Huyên lại tranh nói trước, Vu Thức Vy thực sự muốn bịt miệng nàng ta lại.
“Được, thế thì thi một trận.”
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo chen vào: “Vậy thì tính thêm cả bổn vương nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK