Trữ Doanh không ngờ được Trữ Tuyết lại muốn nàng xin lỗi Vu Thức Vy, nàng cảm thấy không thể tin được: “Tứ tỷ tỷ, ta đang trút giận cho tỷ, sao tỷ lại bảo ta xin lỗi nàng?”
Trữ Tuyết nhìn thấy vẻ mặt Vu Thức Vy lạnh lùng thì ánh mắt trầm xuống, tát một cái vào mặt của Trữ Doanh và ấn nàng ta xuống mặt đất: “Nhanh xin lỗi nàng đi.”
Nàng ta hiểu Vu Thức Vy là người bụng dạ hẹp hòi, nếu như hôm nay Trữ Doanh không chịu nói lời xin lỗi, chỉ dựa vào việc Trữ Doanh làm nàng bị thương nặng, như vậy nàng nhất định sẽ lấy mạng của Trữ Doanh.
Nếu Trữ Doanh xin lỗi, Vu Thức Vy có lẽ sẽ nể tình nàng ấy còn trẻ không hiểu biết mà tha cho nàng ấy một mạng!
Trữ Doanh lại không hiểu, nàng ấy tức giận tới mức mặt đỏ bừng, vừa hất tay của Trữ Tuyết ra, vừa hét to: “Ta không muốn xin lỗi nàng, người phải nói xin lỗi là tỷ mới phải, ta làm vậy chính là ra mặt cho tỷ mà thôi.”
Trữ Tuyết thấy nàng ấy không chịu thông suốt, căn bản lại không hiểu được nổi khổ tâm của mình thì trong lòng sốt ruột nên dứt khoát quỳ xuống cùng nàng ấy và thành khẩn nói: “Vu Thức Vy, lục muội muội của ta chẳng qua nghe người trong cung đồn nhảm, cho nên mới gây tổn thương cho ngươi, mong ngươi nể tình nàng còn trẻ người non dạ mà tha thứ cho nàng lần này.”
Vu Thức Vy nghe vậy thì yếu ớt ngước mắt lên, thản nhiên nhìn nàng ta, khóe miệng nàng hơi cong lên: “Giẫm gãy một ngón tay thì ta sẽ tha thứ cho nàng lần này.”
Sắc mặt Trữ Tuyết công chúa lập tức trắng bệch, vội vàng cầu xin: “Vu Thức Vy, mong ngươi nể tình ta, tha cho nàng lần này, chỉ một lần này thôi.”
“Nể mặt ngươi sao...” Vu Thức Vy ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng mới thờ ơ nói: “Vậy được rồi, nể mặt ngươi nên ta lại tha nàng lần này, từ nay về sau, chúng ta hết nợ.”
Hết nợ?
Trong mắt Trữ Tuyết công chúa có ngấn nước vì biết nàng nói tới chuyện gì, là chuyện trước đây nàng tính kế với Thượng Quan Cửu U, thật ra... trong chuyện đó, nàng nguyện ý, cho nên nàng cũng không trách Vu Thức Vy, hôm nay nếu nàng ấy đã nói như thế, rõ ràng trong lòng của nàng ấy vẫn có một chút áy náy, làm như vậy nàng ấy mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cám ơn ngươi, Vu Thức Vy.”
Trữ Tuyết công chúa nói dứt lời thì kéo Trữ Doanh đang tức giận bất bình đi ra ngoài.
Mọi người thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cảm thấy khó có thể tin nổi, rõ ràng Vu Thức Vy mới là người thảm hại, đã sắp chết rồi mà vẫn còn giống như một vương giả cao cao tại thượng, đầy kiêu ngạo. Trữ Tuyết công chúa và Trữ Doanh công chúa quỳ trước nàng, ở trong mắt nàng không có gì là được phép hay không cả.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng đế khiếp sợ hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần và hét lớn một tiếng: “Thái y, quay trở về giúp trẫm chữa trị cho quý phi!”
Thái y quay đầu nhìn về phía hoàng đế và chắp tay nói: “Thượng thư, chỗ quý phi đã có bà đỡ, chúng thần đi cũng không xoay sở được, như vậy còn không bằng cứu mạng của cô nương này về trước đã.”
Cho dù bọn họ không biết cô nương này là ai, nhưng chỉ đơn thuần nhìn cách Trữ Tuyết công chúa quỳ xuống cầu xin nàng tha mạng thì cũng biết cô nương này không phải là người tầm thường.
Chử Lam cũng nói: “Thái y, các ngươi cần phải cứu mạng của nàng, bằng không Tây Lương sẽ lâm nguy, nhanh cứu đi.”
Quần thần đều hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này nên rối rít nói: “Cần phải cứu sống nàng.”
Các thái y vừa nghe thì lập tức cảm giác có áp lực như núi lớn đè nặng, bọn họ không nghĩ tới một nữ tử yếu ớt sắp chết này lại liên quan đến chuyện sống còn của Tây Lương.
Vu Thức Vy nhìn quần thần và Chử Lam còn thông hiểu đạo lý hơn nàng tưởng thì trong lòng cũng yên tâm, ý định cố gắng chống đỡ trước đó không còn, trước mắt nàng tối sầm và ngã xuống hôn mê.
“Cô nương, cô nương... Trời ơi, nàng bất tỉnh rồi.”
“Nhanh đưa nàng lên giường đi.”
Mọi người hoàn toàn hỗn loạn.
Bên này, Đường Mẫn Nhi sinh ra cái thai bị chết lưu thì hôn mê, hoàng đế nắm tay nàng, nhìn gương mặt nàng trắng bệch thì vô cùng đau lòng. “Liễu nhi, nàng tỉnh lại đi, Liễu nhi...”
Thái giám hết lời khuyên nhủ: “Thượng thư, Liễu quý phi chẳng qua chỉ tạm thời hôn mê thôi, cố gắng điều dưỡng sẽ không có chuyện gì đâu, ngài phải nén bi thương.”
“Trẫm già rồi mới có con, lại không ngờ chỉ qua một đêm đã mất đi...”
Đúng lúc này Đường Mẫn Nhi đã tỉnh lại, vừa nghe được hai chữ mất đi thì nàng lập tức xoa bụng của mình, thấy bụng không còn phồng lên nữa, nàng không nhịn được hét to: “Hài tử của ta, hài tử của ta...”
Hoàng đế đau lòng ôm nàng: “Liễu nhi, chúng ta sẽ còn có thể có đứa khác.”
Đường Mẫn Nhi kích động đẩy hoàng đế ra và nhìn Mạt Hoàng hậu đang đứng bên cạnh với sắc mặt nặng nề, lại nhìn cung nữ trong điện, nàng giơ ngón tay chỉ một vòng rồi cắn răng khóc nức nở: “Là các ngươi, các ngươi hại chết hài tử của ta, con tiện nhân Vu Thức Vy kia, là nàng hại chết hài tử của ta.”
Đào Hoa nắm tay nàng và ôm nàng, nghẹn ngào nói: “Nương nương, Vu Thức Vy sống chết thế nào còn chưa biết, ngài vẫn phải giữ sức khỏe trước đã.”
Mắt của Đường Mẫn Nhi lóe sáng và đẩy Đào Hoa ra, vội vàng nói: “Nàng còn sống chết chưa rõ sao? Nàng không phải là đã chết rồi sao? Hài tử của ta đã chết, vì sao nàng còn chưa có chết? Thượng thư, Thượng thư giết nàng đi, Thượng thư hãy báo thù cho con của chúng ta...”
Hoàng đế rất sủng ái Đường Mẫn Nhi, từ sau khi nàng tiến cung thì luôn chiều theo ý của nàng, hiện nay thấy nàng mất hài tử gần như muốn phát điên thì trong lòng đau xót nên đáp ứng: “Được, trẫm sẽ giết nàng để báo thù cho con của chúng ta.”
Hoàng đế nói xong muốn đi ra ngoài lại bị Mạt Hoàng hậu ngăn cản, nàng nổi giận nói: “Thượng thư, ngài thật sự điên rồi sao? Rõ ràng nàng mất hài tử là do nàng tự ngã, lúc đó tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy được, nếu cứ cứng rắn đổ lên trên đầu của Vu Thức Vy thì có phải là quá gượng ép hay không? Ngài đau lòng, thần thiếp hiểu, thần thiếp cũng rất đau lòng, nhưng dù vậy cũng không thể vì nàng ấy mà một lần nữa phá hủy giang sơn được.”
Hoàng đế đẩy Mạt Hoàng hậu ra và tức giận nói: “Ngay cả con của mình mà trẫm cũng không bảo vệ được, lại mặc cho một nữ tử làm càn ở hoàng cung của Tây Lương ta, nếu như không trị nàng ta, trẫm còn nói gì tới giang sơn nữa?”
Mạt Hoàng hậu bị đẩy mạnh, đầu đập vào góc bàn máu chảy, nhưng vẫn sống chết ngăn cản ở trước mặt của hoàng đế, nàng đau khổ cầu xin: “Thượng thư, ngài quả thật vì Liễu quý phi mà không cần giang sơn sao? Ngài quả thật muốn bách tính lại một lần nữa rơi vào tình cảnh phải sống ở đầu đường xó chợ sao? Vu Thức Vy không chỉ là nữ tướng quân của triều Đại Vân mà còn là Mẫn Thân vương phi, nếu ngài giết nàng, Tây Lương đứng vững tám trăm năm có thể sẽ phải thật sự bị diệt vong mất...”
Ánh mắt hoàng đế sững sờ và trong mắt hiện lên chút do dự, dường như đã nghe lọt được một chút.
Vừa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng báo cáo khẩn cấp, âm thanh run rẩy không ngừng: “Thượng thư, Thượng thư, việc lớn không tốt, Mẫn... Mẫn Thân Vương đã tìm tới cửa, lúc này năm mươi vạn quân đang ở ngoài cửa thành và đòi ngài giao Vương phi của hắn ra, bằng không hắn lại... lại phá thành, tiến vào hoàng cung...”
Cái gì?
Hoàng đế chỉ cảm thấy mình giống như bị giáng một gậy vào đầu, thân thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, vẫn là Mạt Hoàng hậu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hoàng đế và vội vàng nói: “Thượng thư, chuyện đã đến lúc này thì ngài cũng nên nhanh chóng quyết định đi. Nếu không muốn mất nước thì phải mở cửa thành, mời Mẫn Thân Vương tiến vào và giao Đường Mẫn Nhi cho Mẫn Thân vương, như vậy có lẽ sẽ có thể dẹp yên chuyện này...”
Nhị hoàng tử Chử Lam vội vàng đi đến và nói: “Sợ là không được, trên người Vu Thức Vy đầy vết thương, trên thân phải chịu không dưới mười hình phạt, còn có trên ngực bị ám tiễn của lục muội muội bắn trúng nên bây giờ đang sốt cao, hít vào thì nhiều thở ra lại ít, sợ rằng không sống nổi...”
“Không... không sống nổi sao?”
Giọng nói của Mạt Hoàng hậu run rẩy, nàng che miệng vì không nghĩ tới chuyện này sẽ biến thành tình trạng như vậy. “Thượng thư, Thượng thư nhanh quyết định đi...”
Lại có tiếng bẩm báo truyền đến: “Thượng thư, việc lớn không tốt rồi, Mẫn Thân vương đã phá cửa cung và đánh về phía bên này.”
Sắt mặt hoàng đế lại biến đổi, hắn đột nhiên giống như tỉnh ra và nói với lời lẽ đầy khí phách: “Căn dặn tất cả mọi người không được ngăn cản, cứ để cho hắn tiến vào.”
Trong giây lát, Hàn Giang Nguyệt dẫn theo phu thê Bách Lý thị và một nam tử áo trắng đeo mặt nạ vội vàng đi đến, phía sau bọn họ còn dẫn theo một đám người áo đen đầy khí thế.
Phu thê Bách Lý thị và Hàn Giang Nguyệt lao thẳng đến bên giường của Vu Thức Vy.
“Vy nhi, Vy nhi...”
“Thức Vy, Thức Vy à, mẫu thân tới rồi, mẫu thân tới rồi... Con mau tỉnh lại đi.”
Nam tử áo trắng đeo mặt nạ đẩy các thái y đang trị liệu cho Vu Thức Vy ra và ngồi xuống bắt mạch cho Vu Thức Vy, gương mặt dưới cái mặt nạ thoáng thay đổi, hắn vội vàng mở hòm y dược mang theo, lấy ra một viên thuốc đút cho Vu Thức Vy.
“Mẫu thân, nàng không nuốt vào được, mẫu thân dùng miệng đút cho nàng đi.” Bách Lý Thành Cẩm cầm một chén nước và nói với Cơ Thị.
Cơ Thị vội vàng lau nước mắt, uống một hớp nước và đỡ Vu Thức Vy dậy, dùng phương pháp miệng đối miệng để cho nàng nuốt xuống.
Sau khi thuốc được đưa xuống, Bách Lý Thành Cẩm lấy ra một mẩu sâm Huyết đặt ở dưới lưỡi của Vu Thức Vy cho nàng ngậm, sau đó lại lấy cái kìm sắt và nhìn Hàn Giang Nguyệt nói. “Ngươi tới ôm nàng, nói chuyện với nàng, ta phải giúp nàng lấy ám tiễn trên ngực ra, nếu như chậm một giây thì chắc chắn sẽ phải chết, ngươi phải kêu gọi ý chí muốn được sống của nàng.”
Hàn Giang Nguyệt khiếp sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, hắn ôm thật chặt lấy Vu Thức Vy và nước mắt không ngừng chảy xuống. “Vy nhi, là do ta tới chậm, nàng nhanh tỉnh lại đi, nàng nhanh tỉnh lại có được không, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ không để ý tới chuyện hồng trần nữa, nàng đã quên lời giao hẹn của chúng ta rồi sao? Chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp thiên hạ, nàng đã nói cuộc đời này quyết không phụ ta mà. Vy nhi, ta đã chờ nàng trong Vong Xuyên tròn hai nghìn năm mới đổi cho nàng được sống lại một đời, nàng không thể bỏ lại ta được... Đây là nàng nợ ta, nàng nợ ta...”