Đám người vội vàng chạy thục mạng giống như một đợt sóng lớn lao về phía phía đông, có người bị giẫm đạp đau đớn mà phát ra tiếng kêu chói tai, có người bị chen lên các hàng bán ở vỉa hè làm nát hết cả đồ.
Mà có rất nhiều người áo xanh lại đang đạp lên trên đầu những người chạy trốn hỗn loạn này, nhanh chóng xẹt qua, muốn tìm kiếm bóng dáng của Vu Thức Vy. Nhưng tìm một hồi bọn họ bỗng nhiên phát giác hình như không nhìn thấy Vu Thức Vy ở đâu cả, màu xanh nhạt trước đó rất bắt mắt, nhưng bây giờ trong đám đông dù có đủ loại màu sắc lại không có màu xanh nhạt nào.
Sắc mặt của người áo xanh dẫn đầu trầm xuống và khẽ thở ra một hơi: “Đáng chết, thật quá giảo hoạt."
"Thủ lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Rút lui, không thể thất bại ở chỗ này được."
"Vâng, mọi người rút lui."
Khi đám người áo xanh quyết định rút lui thì đám người áo đen đã bao vây xung quanh bọn họ, tất cả các vị trí đều bị bịt kín và không cho bọn họ có cơ hội bỏ chạy.
Người áo xanh dẫn đầu cảnh giác nhìn số lượng người áo đen còn nhiều gấp đôi bọn họ, hắn trầm giọng nói một câu: “Mọi người không nên tham chiến, chúng ta xông ra đi."
Hắn nói xong thì hai nhóm người lại xông vào nhau chém giết, mọi người xung quanh đều vội vàng né tránh để nhường chỗ cho bọn họ để bọn họ chiến đấu. Chờ tới khi có người phát giác hai nhóm người này hoàn toàn không có uy hiếp đối với mình thì bọn họ mới dám đứng lại và khẩn trương quan sát cuộc chiến!
Mà giờ phút này, Vu Thức Vy đã sớm không còn hoang mang đi tới gần sân sau của viện Vân Hương Lâu.
Tên sai vặt ở sân sau nhìn thấy có một nữ tử tóc tai bù xù và ăn mặc kỳ lạ tự nhiên xông vào thì kinh ngạc muốn hô to, nhưng lại bị Vu Thức Vy lạnh lùng quát một tiếng: “Câm miệng, ta là cô nương của Vân Hương Lâu này, vừa rồi ta lén đi ra ngoài chơi thôi, nhanh cho ta vào trong, nếu bị Lưu ma ma phát hiện ra thì ta sẽ chịu không nổi đâu."
Lão sai vặt nghe nàng nói là cô nương ở đây thì cũng không nghi ngờ, vội vàng tránh đường cho nàng vào: “Cô nương mau vào đi."
Vu Thức Vy thuận lợi tiến vào Khai Mãn Viên ở sân sau của Vân Hương Lâu rồi kéo một cô nương vừa đi ra định đi tiểu: "Lưu ma ma đang ở đâu."
Cô nương kia vừa nhìn thấy tóc tai Vu Thức Vy bù xù và ăn mặc chẳng ra sao thì lập tức trừng mắt, đẩy nàng ra: “Ngươi bị bệnh à, thật đúng là, ngươi là ai vậy? Tại sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy ngươi?"
Giọng nói của nàng khiến cho không ít người chú ý, tất cả đều nhìn về phía Vu Thức Vy, trên mặt Vu Thức Vy đã sớm biến thành bộ dạng vô cùng cao hứng mà kéo tay nữ tử kia lại: “Biểu tỷ, tỷ quên rồi sao, ta là Xuân Hương mà."
Cô nương nhất thời không hiểu lại muốn đẩy nàng ra, nhưng không ngờ có một cây châm nhỏ lại đang đâm vào thắt lưng làm nàng đau đớn, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên tai nàng: “Đừng nói gì hết, dẫn ta đi gặp Lưu ma ma, bằng không cái ngân châm này sẽ lập tức đâm nát tử huyệt của ngươi."
Cô nương kia vừa nghe thì khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống, nàng chẳng qua chỉ là một kỹ nữ mà thôi, thế nào lại trêu chọc tới họa chết người như vậy chứ?
"Được, ta dẫn ngươi đi."
Cô nương kia dẫn theo Vu Thức Vy đi tới ta một gian phòng sang trọng nhất ở tầng ba rồi gõ cửa: “Lưu ma ma, Lưu ma ma, ta là Thanh Dao, ta có việc muốn tìm..."
Nàng còn chưa kịp nói chữ "ngài" thì Vu Thức Vy lại đẩy cửa phòng ra và thả Thanh Dao rồi xông vào.
Lưu ma ma đang xem lại sổ sách thu và chi hôm qua, vừa nghe được tiếng cửa mở thì nàng không nhịn được, tức giận mắng: "Đám nha đầu chết tiệt các ngươi, không phải ta đã nói lúc ta đang cân đối sổ sách khi không được vào sao? Các ngươi..."
Nàng đang nói thì dừng lại và có chút kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy đã đứng ở trước mặt mình.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt có da trắng mịn, gương mặt thật xinh đẹp, cổ giống như ấu trùng Thiên Ngưu, vai giống như được vót thành, vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng cẩn thận nhìn kỹ thì nữ tử này hình như không phải là cô nương trong Vân Hương lâu của mình, hơn nữa hình như nàng đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó.
Vu Thức Vy không nói lời nào, nàng không vội chứng minh mình là ai mà chỉ lấy từ trong đai lưng ra một bình nhỏ và đổ độc bên trong xuống đất.
"Tách tách" một làn khói đặc khó ngửi lại bốc lên, sau đó chỉ thấy mặt đất dính chất độc đã bị ăn mòn thành một cái lỗ to bằng nắm đấm.
Lưu ma ma nhìn thấy cảnh tượng cả đời cũng khó quên này thì lập tức căng thẳng, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trên mặt Vu Thức Vy, cuối cùng nàng trợn tròn hai mắt nói: "Ngươi... Công tử."
Lưu ma ma liếc mắt nhìn Thanh Dao đang ở phía sau lưng Vu Thức Vy rồi vội vàng xua tay nói: "Thanh Dao, ngươi nhanh đi ra ngoài và không được cho bất kỳ kẻ nào tiến đến đây."
Thanh Dao không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, Lưu ma ma mới đi quanh Vu Thức Vy một vòng rồi ngạc nhiên nói: "Ái chà, không nghĩ tới đúng là một cô nương gia, lão nô đã nhìn nữ nhân hơn nửa đời người cũng không nghĩ tới cuối cùng lại nhìn nhầm một lần."
Vu Thức Vy không hề khách sáo mà ngồi xuống, nàng nhìn về phía sổ sách trên bàn, không để ý lắm hỏi: "Vân Hương lâu hôm nay kinh doanh thế nào?"
Lưu ma ma nghe vậy thì sửng sốt, trong mắt nàng có hơi chột dạ và hoảng vội trả lời: "Hồi bẩm tiểu thư, một ngày thu được một trăm vạn lượng bạc, lấy ra dùng hết một vạn hai, còn lại là chín trăm chín mươi vạn lượng."
Màu mắt của Vu Thức Vy sẫm xuống rồi lạnh lùng vỗ bàn tức giận nói: "Lưu ma ma, ng7ươi nghĩ ta là kẻ ngu dốt sao? Vân Hương lâu này mỗi ngày phải thu vào ít nhất hai trăm vạn lượng, ngươi muốn ngầm nuốt tiền của bản tiểu thư sao?"
Lưu ma ma khiếp sợ đến mức biến sắc, vội vàng quỳ xuống, trong mắt có phần chột dạ và thầm nghĩ: Nàng làm sao có thể biết được? Mình làm sổ sách rất tốt, căn bản không thể nhìn ra được mới phải chứ?
"Tiểu thư tha mạng, lão nô không có ngầm nuốt đâu ạ."
"Xem ra ngươi muốn hưởng thụ một chút cảm giác của thuốc độc đúng không?" Vu Thức Vy nói xong liền lấy thuốc độc ra.
Lưu ma ma khiếp sợ đến mức thân thể run lên và vội vàng nói thật: “Hồi bẩm tiểu thư nói, là Cửu U Vương, gần đây Cửu U Vương hắn thiếu ngân lượng, là hắn uy hiếp lão nô thôi."
Mặt Vu Thức Vy trầm xuống, trong đáy mắt sắc bén giống như muốn giết người: “Xem ra ngươi vẫn không thể hiểu rõ ai mới là chủ tử của ngươi."
Lưu ma ma thấy nàng nhìn mình với ánh mắt sắc bén và thâm độc như vậy thì cảm thấy giống như bị ác quỷ theo dõi vậy, toàn thân ớn lạnh cùng khiếp sợ đến mức tóc gáy dựng ngược, nàng nhanh chóng bò đến dưới chân Vu Thức Vy: “Lão nô không dám, lão nô thật sự không dám nữa, lão nô... a..."
Lời của Lưu ma ma tắc lại ở trong cổ họng, nàng chỉ cảm thấy có một cây ngân châm cắm vào phía sau lỗ tai của nàng, sau đó lại không thể nào nói ra lời, nàng sốt ruột tới mức mặt đỏ bừng và định sờ tay sau gáy thì lại nghe được Vu Thức Vy lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đừng nhúc nhích, nếu không mất mạng cũng không trách được ta đâu."
"Lưu ma ma nghe cho kỹ đây, bây giờ lập tức lấy ra một trăm vạn lượng lượng bạc đi thuê hai nghìn sát thủ tới đây, đợi đến nửa đêm thì cướp tất cả các cửa hàng của Bát hoàng tử trong thành, sau đó đốt hết, nếu bên trong còn có người thì đánh cho bọn họ bất tỉnh rồi ném ra, đừng để xảy ra nhân mạng, sổ sách cũng phải lấy về, nhớ kỹ, phải làm cho thật kín đáo không thể lộ ra một manh mối nhỏ nào cả."
Vu Thức Vy nói xong lời cuối cùng thì trong đôi mắt lạnh rõ ràng như muốn giết người, đám người Thượng Quan Diệp dám phái người ra đường giết nàng thì cũng phải trả giá một chút chứ? Một trăm năm mươi cửa hàng này chính là cái giá hắn phải trả vì tới giết nàng lần này.
Mặc dù Lưu ma ma không biết Vu Thức Vy và Thượng Quan Diệp có thù hận gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, đó chính là Bát hoàng tử đấy, chuyện này có thể mang tới tai họa ngập đầu cho Vân Hương lâu không?"
Vu Thức Vy lạnh lùng cười nói: “Đương nhiên sẽ không, hắn biết nơi này là sản nghiệp của Thượng Quan Cửu U mà không biết nó đã đổi chủ, cho nên hắn tạm thời còn không dám động đến Vân Hương lâu đâu."
Lưu ma ma khẽ gật đầu: “Vậy để lão nô đi làm chuyện này, đúng rồi tiểu thư, còn Ly Hạ cô nương..."
"Dẫn nàng tới gặp ta." Lần trước nàng vốn đã muốn gặp nàng ấy, nhưng không ngờ lại bị Bát công chúa mời vào cung, lần này nàng đã tới đây thì dù sao cũng phải gặp mặt một lần mới được.
Lưu ma ma đáp một tiếng "vâng" rồi cung kính đi ra ngoài. Không bao lâu có một nữ nử mặc chiếc váy mềm mại Thập Nhị Phá Lưu Tiên màu hồng nhạt đi vào, nàng có làn da nõn nà, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt khuynh thành, từng động tác của nàng đủ lộ vẻ thoát tục như tiên nữ, cho dù so với đệ nhất mỹ nhân Đại Vân triều Vu Vinh Hoa cũng còn đẹp hơn gấp mấy lần.
Sau khi nàng tiến vào, đôi mắt giống nước mùa thu lập tức nhìn về phía Vu Thức Vy với vẻ hoài nghi nàng hạ thấp người cúi chào: “Nô tỳ bái kiến quý tiểu thư."
Vu Thức Vy xoay người lại, cách một bức rèm che quan sát dáng vẻ của Ly Hạ trong kiếp này, đáy mắt nàng mơ hồ có ánh sáng chớp động, nàng ấy vẫn xinh đẹp như tiên nữ thoát tục không khác gì kiếp trước, chỉ có điều kiếp này nàng sớm quen biết với nàng ấy thôi.
"Ly Hạ, ta chính là chủ tử Hàm Yên của ngươi."
"Ngươi?"
Ly Hạ có phần kinh ngạc và sau đó vội vàng quỳ xuống, cảm kích nói: "Ta cám ơn tiểu thư đã cứu mạng, nếu không nhờ có tiểu thư thì chỉ sợ ta đã chết không chốn dung thân rồi."
Vu Thức Vy đỡ nàng đứng dậy và thản nhiên nói: "Ta cứu nàng tất nhiên không phải cứu không công, ngươi không phải muốn tìm Thượng Quan Diệp báo thù mà vẫn không tìm được cách sao? Ta có thể giúp ngươi."