“Nàng không xứng?” đáy mắt của Hàn Giang Nguyệt trở nên hung ác nham hiểm, đột nhiên dứng dậy, một tay chặn giữ ngang eo của Vu Thức Vy, ném lên giường, trong giọng nói không có nửa điểm xót xa nào, nói: “Không xứng thì cũng sẽ phải xứng, đây là nàng ép ta đó”.
Một tiếng “Xoẹt” vang lên, chiếc váy lụa mỏng trên người Vu Thức Vy bị hắn xé rách, chỉ còn lại chiếc yếm trắng, toàn bộ làn da trắng muốt của nàng hiện ra trước mặt Hàn Giang Nguyệt, khiến cho ánh mắt rực lửa của hắn càng trở lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Vu Thức Vy hết sức kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng vòng tay che lấy ngực, khuôn mặt xinh như hoa biến sắc, tức giận nói: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi điên rồi sao, ngươi như vậy là muốn làm cái gì?
Mặt Hàn Giang Nguyệt đầy vẻ giận dữ nhìn Vu Thức Vy, gào giọng lên nói: “ Ta chính là điên đó thì sao, nàng năm lần bảy lượt từ chối ta, nàng thật sự cho rằng ta sẽ không đau lòng hay sao?”.
Nàng thật sự cho rằng ta sẽ không đau lòng sao….
Lời lên án này của Hàn Giang Nguyệt giống như một thanh kiếm sắc nhọn, bỗng chốc đâm xuyên qua trái tim của Vu Thức Vy, đúng vậy, nàng lại một lần nữa từ chối hắn, nàng chỉ nghĩ rằng mình không thế tiếp tục khiến hắn bị tổn thương nữa, nhưng nàng cự tuyệt hắn như này chẳng phải nàng vẫn đang làm tổn thương hắn sao?
Đáy mắt của Vu Thức Vy thoáng lên sự đau lòng, nàng nhanh chóng nhìn thẳng hắn, giơ tay lên đẩy hắn ra, giả vờ lạnh nhạt nói: “Vương gia, chúng ta có chuyện gì có thể từ từ thương lượng được không, trước hết ngài ngồi dậy mặc lại y phục, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, được chứ?”.
“Không được ~” Hàn Giang Nguyệt mạnh mẽ tách hai tay của Vu Thức Vy ra, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Để sau hẵng nói”.
Cho dù, bất luận như thế nào đi nữa, nàng ấy cũng đều sẽ cự tuyệt hắn, chi bằng….
Hàn Giang Nguyệt không chút kiêng dè, cả người cúi xuống hôn lên cổ nàng, giống như muốn trừng phạt nàng, hắn cắn mạnh một cái, cắn xong ghé sát mang tai của nàng, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ, nói: “Vy nhi, nàng hãy ngoan ngoãn trở thành vương phi của ta đi”.
Vu Thức Vy dùng hết sức đẩy hắn ra, giận dữ trách mắng hắn nói: “Hàn Giang Nguyệt, đủ rồi đó, nếu ngài cứ vô lễ với tôi như vậy, chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không thể”.
Hàn Giang Nguyệt bất chấp nói: “Ai muốn làm bạn bè với nàng, ra muốn trở thành nam nhân của nàng”.
“Ngươi cút đi~”.
“Ta không đi, chuyện tốt còn chưa xong, ta tuyệt đối sẽ không đi”.
Vu Thức Vy nổi giận đùng đùng, tức giận mắng hắn: “Ngươi…Ngươi… đồ vô liêm sỉ, đê tiện, vô lại….”.
“Ta chỉ vô lại với mỗi mình nàng”.
“Ngươi…Hàn Giang Nguyệt, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta căm thù ngươi”. Vu Thức Vy tức giận tột cùng, nếu không phải do sức nàng không bằng hắn, thì có lẽ hắn sớm đã bị nàng ném ra ngoài rồi.
Hàn Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, đột nhiên nghiêm túc vô cùng nói: “Vy nhi, nàng nói gì cũng vô ích, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, ta…”
Đúng lúc Hàn Giang Nguyệt định nói hết câu cuối cùng rồi sẽ cùng nàng trải qua một đêm xuân thu, bỗng bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Hàm Yên: “Tiểu thư, nô tỳ có việc cần bẩm báo”.
Hàm Yên từ xa đã nghe thấy động tĩnh ở trong phòng có gì đó không ôn, cho nên không dám tự ý đẩy cửa đi vào như bình thường, cô sợ phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Nghe thấy giọng nói của Hàm Yên, Vu Thức Vy giống như được giải thoát, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đẩy Hàn Giang Nguyệt một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Còn không mau đứng lên”
Hàn Giang Nguyệt một lúc sau cúi xuống cổ của Vu Thức Vy, hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, rất lâu sau, bực mình khẽ nói: “đáng chết…” liền đứng lên không cam lòng mặc quần áo của mình vào
Chỉ một chút nữa thôi, gạo sẽ nấu thành cơm, chỉ một chút nữa thôi, hắn đã có được nàng, Hàm Yên đúng không, ta sẽ nhớ kĩ ngươi!
Vu Thức Vy đứng dậy đi tới tủ quần áo tùy ý lấy một bộ khác, vội vàng mặc lên người, sau đó đi tới cửa phòng, chỉ mở nửa cánh, không để cho Hàm Yên đi vào, bình tĩnh hỏi: “Ngươi có việc gì cần bẩm báo với ta?”.
Hàm Yên ngước mắt kinh ngạc nhìn dấu hôn trên cổ của Vu Thức Vy, giống như hiểu ra được điều gì đó, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám, nhìn vào bên trong, cười nói: “Tiểu thư, Hình bộ báo tin tới, Đường Thị vì sợ tội tự sát rồi”
Vu Thức Vy khẽ dịch người, chắn tầm nhìn của Hàm Yên, cố ý chuyển chủ đề nói: “Ta đói rồi, nhưng đi xuống bếp làm vài món ăn mang lên đây cho ta”.
Hàm Yên vẫn giữ nguyên bộ dạng ám muội nhìn Vu Thức Vy, cúi người, vui cười nói: “Vâng, nô tì đi làm ngay đây”.
Nhìn bóng của Hàm Yên biến mất ở cửa của Thính Vũ Hiên, Vu Thức Vy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới biết mình có tật giật mình, làm chuyện mờ ám sợ người khác phát hiện ra khiến cả người đầy mồ hôi, nàng thở dài, xoay người lại, muốn tìm cách cho Hàn Giang Nguyệt mau chóng rời đi.
Ai ngờ, vừa mới quay đầu lại liền thấy hắn không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng nàng chặn nàng ở cửa, nói: “Vy nhi, lẽ nào nàng không có chút tình nào nào đối với ta?”
Vu Thức Vy bị dọa một trận, rất nhanh khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng nói: “Không có”.
“Như này thì sao? Tay của Hàn Giang Nguyệt đặt lên ngực cơ, nhẹ nhàng bóp một cái “Như này cũng không có cảm giác gì sao?”.
Vu Thức Vy lại một trận tức, một tay gạt tay của hắn ra. Bây giờ nàng coi như đã biết, Hàn Giang Nguyệt kiếp trước là ánh sáng rực rỡ lúc bình minh trong cuộc đời đen tối của cô, còn hắn ở kiếp này, chính là sét đánh giữa trời quang, thế nào cũng không để nàng sống yên ổn được hai ngày.
Hắn là một kẻ vô lại, một kẻ vô lại từ đầu tới cuối!
“Hàn Giang Nguyệt, ta không còn gì để nói với người, trước khi ta chưa ra tay giết ngươi, ngươi tốt nhất vẫn là đi càng nhanh càng tốt”.
“Nàng không nỡ giết ta đúng không? Nàng vẫn là có chút tình cảm với ta, đúng không?”.
“Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng, ngươi đi ngay đi”.
Vu Thức Vy mở cửa, một tay đẩy Hàn Giang Nguyệt ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa lại, từ tận đáy lòng nói không ra là tức giận hay là gì nữa, tóm lại là vô cùng phức tạp.
Sau khi Hàn Giang Nguyệt đi, Hàm Yên bưng một khay thức ăn trở lại, nhìn Vu Thức Vy đang dọn dẹp những mảnh y phục nằm đầy trên mặt đất, vội vàng chạy tới giúp nàng dọn dẹp “Tiểu thư, đây không phải y phục của cô sao? Sao lại bị xé rách như vậy?”.
Vu Thức Vy ngẩng đầu, lạnh lùng lườm Hàm Yên một cái, bộ dạng sớm đã nhìn thấu nàng, tiểu nha đầu này rõ ràng từ tận đáy lòng sớm đã tưởng tượng ra cảnh trong phòng không biết bao nhiêu lần, lại còn cố làm ra vẻ không biết “Hàm Yên, ngươi gần đây có phải nhàn rỗi quá không có việc gì làm phải không?”.
Sự ám muội trong đáy mắt của Hàm Yên lập tức được thu lại, vội vàng cúi đầu xuống thu dọn, dọn dẹp xong ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn Vu Thức Vy bắt đầu ăn, nhân cơ hội nói: “Tiểu thư, Đường thị chết rồi, cô phải vì bà ta mà phải chịu tang ba năm, trong ba năm này không được xuất giá, cô lúc đấy sẽ bỏ lỡ tuổi kết hôn. Chi bằng thừa dịp trong một trăm ngày này, chọn lấy một người tốt mà gả đi, như Mẫn Thân Vương chẳng hạn, ngài ấy đối với cô rất tốt”.
Tốt thế nào?
Đấy là ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng cầm thú của hắn, nếu nhìn thấy rồi ta xem ngươi còn có thể nói hắn tốt nữa hay không?
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Cái này không cần các ngươi bận tâm, ta là người của hoàng tộc, hôn nhân của ta ắt sẽ có hoàng thượng làm chủ, cho dù các ngươi có lo lắng đi nữa, cũng chỉ là lo lắng không đâu mà thôi”.
Hàm Yên bỗng dưng tỉnh ngộ: “Đúng vậy, nô tì sao lại có thể quên điều này được chứ. Nhưng nói đến kết hôn, tiểu thư, vừa rồi Đoan Vương phủ đưa tới thiệp mời tham dự hôn lễ, mười ngày sau sẽ tổ chức, tiểu thư, cô có muốn đi hay không?”.
Vu Thức Vy nhận lấy thiệp mời, môi nở nụ cười, nói: “Đại hôn của Thượng Quan Diệp và Thẩm Thủy công chúa, do một tay ta tác thành cho hai người bọn họ, đương nhiên là phải đi rồi, ngươi mau đi chuẩn bị cho ta lễ vật thật hậu hĩnh”.
“Vâng, Tiểu thư”.
“Đúng rồi, ngươi cũng chuẩn bị cho Vu Vinh Hoa một bộ y phục thật đẹp, thanh mai trúc mã thành hôn, cô ta đương nhiên cũng nên đi chúc phúc cho bọn họ”.
“Vâng”.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, 10 ngày sau dốt cuộc cũng tới.
Trong ngày đại hôn của Thượng Quan Diệp và Thẩm Thủy công chúa, cả kinh thành vừa mới sáng ra đã trở nên vô cùng nhộn nhịp, hôn lễ của hoàng tộc so với hôn lễ của dân thường đương nhiên là long trọng vô cùng, Hoàng tử và công chúa thành hôn phải đi vòng quanh kinh thành một vòng, phát tiền hỷ và bánh hỷ, để bách tính được hưởng không khí vui mừng của hoàng tộc, đây dường như là luật bất thành văn của Đại Vân.
Trong phủ Thái sư, ba người Hàm Yên đang giúp Vu Thức Vy trang điểm Điểm Thúy cầm trâm ngọc đủ màu sắc, thử cài lên đầu của Vu Thức Vy, nói: “Tiểu thư, những ngày này nô tỳ cứ cảm thấy là lạ sao ý, người Đường gia lại không có đến gõ cửa làm loạn, không phải là rất kỳ lạ sao?”.
Hàm Yên cũng nói chen vào: “Quả thực rất kì lạ, từ vài ngày trước, Đường tam công tử lén lút chạy tới tư đường nhìn Vu Vinh Hoa một lần, Vu Vinh Hoa cũng không tiếp tục làm ầm ĩ như trước nữa, cũng không biết tên Đường Sùng Diễn đó nói gì với Vu Vinh Hoa”.
Vu Thức Vy gỡ cái trâm Điểm thúy vừa gài ra, nói với Điểm Thúy một câu: “Ngươi đi lấy bộ trâm cài kiểu công chúa mà bệ hạ ban thưởng ra đây, hôm nay là hôn lễ của người trong hoàng thất, ta không thể để người khác cảm thấy hoàng thất đối xử tệ bạc với ta được”.
Quay đầu lại, nàng lại nói với Hàm Yên: “Bất luận Đường Sùng Diễn nói gì với Vu Vinh Hoa, Hàm Yên, Tiểu Ninh, hai người các ngươi đều phải hết sức cẩn thận một chút, bọn chúng ngoài mặt không dám ra tay với ta, nhưng cũng không thể đảm bảo không ra tay từ chỗ các ngươi được”.
Điểm Thúy không thấy nhắc tới đem mình, có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu thư, vậy còn nô tì thì sao?”.
“Tính của ngươi khá xúc động, vẫn nên ở lại trong phủ là tốt nhất”.
Mặt Điểm Thúy có chút thất vọng, nói: “Vâng”.
Vu Thức Vy chạm lên đầu Điểm Thúy, sau đó nhìn Hàm Yên và Tiểu Ninh nói: “Chúng ta đi thôi”.