Đáy mắt Vu Thức Vy bất ngờ biến đổi, cuối cùng hờ hững khôi phục, giả bộ không hiểu: “Hoàng thượng, người ban binh thư cho thần phụ, là có ý gì?”
Hoàng đế nở nụ cười bí hiểm, cũng không nói rõ, chỉ nói qua loa một câu: “Lý luận suông chung quy vẫn không bằng thực chiến sa trường, ba ngày sau, trẫm muốn biết ngươi có cao kiến gì phá Trầm Minh Quan!”
“Cao kiến?” Vu Thức Vy kinh ngạc.
Hoàng đế chỉ cười không nói.
Hắn là hoàng đế thống lĩnh giang sơn, không bỏ qua một nhân tài hữu dụng nào mới chính là bản lĩnh thực sự của người làm hoàng đế.
Mà Vu Thức Vy túc trí đa mưu, bày mưu lập kế, gan dạ sáng suốt, quyết đoán không thua nam nhi, mắt hắn không mù, đều nhìn thấu cả.
Hắn cũng không phải là một người cổ hủ coi thường nữ tử, anh hùng đều phải có đất dụng võ, chứ không phải những kẻ tâm cơ thủ đoạn chỉ xem như hậu cung kia.
Hậu cung tuy bụng đầy mưu mô, lừa gạt lẫn nhau, nhưng lại là những cuộc chiến tranh lạnh, khi thực sự xảy ra thì thảm khốc không hề thua thiết kỵ thương kim chút nào.
Nữ tử này thật đúng với câu nói đó, khóe mắt chân mày đều có tâm cơ, giơ tay nhấc chân đều rất khôn ngoan!
Nhưng hắn nhìn thấy không chỉ có những thứ đó, mà càng nhìn ra được sự nhiệt huyết dần đang dấy lên dưới vẻ bề ngoài lạnh như băng đó!
Về mối tư thù giữa hắn và nàng, không nhất thiết giết chết kẻ thù mới là báo thù. Khiến kẻ thù giết địch cho mình, giành thiên hạ, mới thật sự là báo thù!
Vu Thức Vy nhìn thấy nụ cười sâu không lường được của hắn, tâm trạng biến đổi, trong lòng đã xác định được việc này. Chỉ là... sao hoàng đế lại đột nhiên thay đổi cách nghĩ, muốn nàng đi đánh trận?
Không phải hắn rất hận nàng, muốn dồn nàng vào chỗ chết hay sao?
Rốt cuộc là vì sao chứ...
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Thức Vy bỗng nhiên hiểu ra. Là bởi vì hắn hận nàng cho nên mới muốn dùng nàng, khiến nàng bán mạng vì hắn!
Nếu như nàng tử trận nơi sa trường, vừa hay không cần hắn ra tay nữa, nếu như đánh thắng trận, người được lợi cuối cùng vẫn là hắn!
Hay cho tên hoàng đế nham hiểm!
Vu Thức Vy nhún người, đúng mực nói: “Hoàng thượng, thần phụ không hiểu được mấy chữ, không hiểu binh thư, chỉ sợ sẽ phụ thành ý của Hoàng thượng!”
Hoàng thượng khẽ cau mày, trong lòng do dự, ả không đồng ý?
“Vu Thức Vy, không phải ngươi nói muốn lĩnh binh đại chiến Tây Lương sao?”
“Việc này...” Hắn đã nắm được đằng chuôi của nàng rồi à.
Quả thực nàng đã từng nói lĩnh binh đại chiến Tây Lương!
Nếu như bây giờ không thừa nhận, vậy hoàng đế nhất định sẽ trị tội nàng, tuy nàng không sợ nhưng mà câu nói đó đúng là tự mình nói ra, lời đã nói thì phải có trách nhiệm!
“Hoàng thượng, thần phụ tóc dài kiến khức ngắn, như người nói, bất quá là lý luận suông, nếu thật sự vận dụng trên sa trường, chưa chắc có thể đánh bại quân địch.” Bảo nàng đánh trận thì không vấn đề gì nhưng cảnh cáo nàng nhất định phải nói trước.
Hoàng đế giơ tay ngăn lại: “Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng, lời này không cần nói nữa, vừa rồi thám tử Tây Lương tám trăm dặm chạy về cấp báo. Thừa tướng Tây Lương nắm giữ ấn soái, đang điều binh khiển tướng, muốn xâm phạm vùng biên giới Đại Vân ta. Ba ngày điểm binh thao trường, trẫm hy vọng ngươi dùng thực lực chinh phục tam quân.”
Vu Thức Vy vẫn muốn từ chối, hoàng đế lại đã không cho nàng cơ hội, quay người rời khỏi nội điện. Cung nữ đứng đầu nhún người, nói: “Vương phi nương nương, nô tỳ đưa những thứ này tới vương phủ trước được không ạ?”
“Đưa tới vương phủ trước đi.”
Trên đường xuất cung, Vu Thức Vy có chút dở khóc dở cười. Cười là vì thiên lý mã của nàng cuối cùng cũng được khai thác, chí hướng cao rộng, không còn phụ lòng. Khóc là vì nếu để Giang Nguyệt biết được, y nhất định sẽ không đồng ý, trở về nàng phải viết cho y một bức thư trước!
Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, trong cung đã ban thưởng đến, một áo giáp màu đỏ tươi, một cây thương dài bằng vàng, một con tuấn mã hiên ngang oai hùng!
Vu Thức Vy cũng không già mồm cãi lý, về phòng cởi váy ra, thay quân trang vào, cầm lấy cây thương nhảy lên lưng ngựa, định tiến đến thao trường.
Hàm Yên và Điểm Thúy đuổi tới, hai người đều mặc nam trang, bó tóc ngọc quan, kích động hô lên: “Tiểu thư, dẫn bọn nô tỳ đi cùng, chúng nô tỳ có thể tăng khí thế cho tiểu thư.”
Vu Thức Vy xua tay: “Đợi tin tốt của ta, nếu như hôm nay có thể phong tướng thao trường, ta sẽ dẫn hai người ra trận giết giặc, mở ra hoài bão! Khiến những khinh thường nữ nhân kia không còn dám coi thường nữa!”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau, chỉ cảm thấy bầu nhiệt huyết đang rực cháy. Từ thời khắc tiểu thư nhận năm mươi vạn đại quân, bọn họ đã biết sẽ có ngày hôm nay. Cho nên họ vẫn chăm chỉ luyện công phu, bình thường cũng xem mưu lược trong binh thư, quả nhiên, bọn họ đã đợi được ngày hôm nay.
Vừa nghĩ tới mình sẽ trở thành thiết huyết nương tử trên chiến trường, Hàm Yên và Điểm Thúy liền vội vã trở về vương phủ, tiếp tục luyện võ!
Vu Thức Vy cưỡi ngựa chạy mười dặm, cuối cùng cũng tới thao trường hoàng gia ở thành Nam.
Hoàng đế và văn võ bá quan đã chờ từ lâu.
Văn võ bá quan chẳng biết rốt cuộc là hoàng đế đang đợi ai mà đã đợi nửa canh giờ rồi, sao vẫn chưa điểm binh thao trường, cổ vũ sĩ khí?
Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân chắp tay nói: “Hoàng thượng, nên điểm binh rồi phải không ạ?”
Hoàng đế lần thứ ba xua tay: “Đợi thêm đi, có mấy người đáng giá chờ đợi.”
Tuy rằng người kia là kẻ thù của hắn!
Trong lúc nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới, một bóng dáng tiên y nộ mã nhanh như chớp bay đến: “Cha...cha...dừng!”
Bụi bặm tung trời, tiếng động ầm ĩ, Vu Thức Vy ghìm cương ngựa, dừng trước mặt hoàng đế. Nàng mặc áo giáp đỏ, mái tóc đen túm gọn về sau, ngồi trên lưng ngựa, quả thực là tư thế hiên ngang oai hùng, uy vũ bất phàm, khí thế không hề thua kém nam nhân ở chiến trường.
“Thần phụ khấu kiến Hoàng thượng!”
Vu Thức Vy xuống ngựa, quỳ một chân dưới mặt đất, âm vang hùng hồn nói.
Hoàng đế đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc khác thường: “Vu Thức Vy, ngươi đến muộn rồi, đáng phạt hai mươi quân côn!”
Nghe thấy, văn võ bá quan đều mở to hai mắt nhìn, người mà hoàng đế chờ lại là Vu Thức Vy?
Còn dùng quân pháp để xử phạt nàng, là ý gì?
Vu Thức Vy chau mày, là hắn phái người truyền lời là cuối giờ Dần tới, nàng còn đến sớm thời gian một nén nhang, hắn lại nói trước tam quân là nàng tới muộn, muốn xử phạt nàng hai mươi quân côn.
Hắn đây là ...có ý gì chứ?
Quay đầu nhìn tam quân đứng chỉnh tề ngay ngắn, sĩ khí như hồng, Vu Thức Vy hiểu ra. Hoàng đế là đang lấy quân pháp uy nghi để nàng chịu hai mươi quân côn trước mặt tam quân, làm gương tốt để tuân thủ nghiêm minh kỷ luật, đến muộn sẽ phải bị nghiêm phạt, quân lệnh như sơn!
Ngầm nói cho nàng biết, ngay cả hứa giao quyền tướng soái cho nàng, nhưng bàn tay nắm đại quyền sinh sát vẫn là hắn, nàng có lợi hại thế nào, chung quy cũng không thể rung chuyển đại thụ!
Đây chính là biện pháp hàng đầu, đạo quản cấp dưới của hoàng đế!
Đồng thời cũng là đều xem trọng uy nghi ân huệ, thưởng phạt phân minh!
Nói thì dong dài, chỉ là trong chớp mắt, Vu Thức Vy ném thương dài trong tay, cởi áo giáp ra, lộ ra một bộ y phục cứng cáp màu trắng, cao giọng nói: “Thần tới muộn, nguyện lĩnh hình phạt!”
Hoàng đế nói với Lưu phó tướng: “Hành hình!”
Vẻ mặt Lưu phó tướng mơ hồ khó hiểu, làm thật ư? Nói đùa sao, đây là một nữ nhân, lĩnh quân phạt cái gì, nếu như lĩnh rồi, chẳng phải là gián tiếp thừa nhận nàng là người trong quân doanh sao?
Lưu phó tướng chắp tay do dự nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng không biết vị cô nương này là ai? Sao phải lĩnh quân phạt?”
Hoàng đế liếc nhìn về phía dưới, dồn khí đan điền, thanh âm vang dội nói: “Trầm Minh Quan vốn là vùng biên giới của Đại Vân ta, lại bị Tây Lương công chiếm. Địa thế ở đó được trời ưu ái, vì thế nhiều lần công kích nhưng không thành. Trẫm định phái tướng quân tiên phong, dẫn đầu tam quân, chuyên phá Trầm Minh quan.”
Ánh mắt Lưu phó tướng sáng ngời, sau đó nhìn Vu Thức Vy, tướng quân tiên phong mà Hoàng thượng nói, chẳng lẽ là nữ tử này?
“Hoàng thượng, nữ tử không được ra vào quân doanh!”
Hoàng đế giơ tay cản lại: “Nữ nhi Đại Vân triều ta không hề thua kém đấng mày râu, cớ gì không được?”
“Chuyện này...”
Trong lòng Lưu phó tướng hoảng sợ vô cùng, Hoàng thượng quả nhiên chính là ý này!
Há chỉ có Lưu phó tướng, văn võ bá quan và tướng sĩ khắp thao trường đều xôn xao. Đều đoán rằng Hoàng thượng phong nữ tử này làm tướng, đây là đầu tiên của Đại Vân triều!
Binh bộ thượng thư lập tức chắp tay nói: “Hoàng thượng, nếu như người thật sự phong nữ tử này làm tướng, đừng nói đến tam quân không phục, mà tướng sĩ quân địch cũng sẽ cười nhạo Đại vân chúng ta không có người!”
Hoàng thượng không để tâm, nói: “Kẻ khinh địch cuối cùng chỉ có một kết cục, đó chính là bại trận!”
Nói xong, hoàng đế phất tay: “Còn chưa đánh?”
“Bụp bụp...”
Từng trượng từng trượng quân côn mạnh mẽ đánh lên lưng Vu Thức Vy, mỗi một trượng đều phát ra âm thanh nặng nề, trong lòng những người nghe thấy đều nhịn không được mà run lên, tiếp đó truyền tới cổ họng và trong mắt.
Nhưng mà, Vu Thức Vy lại vững vàng như bàn thạch, cắn thật chặt răng, sắc mặt như sắt, trong đôi mắt sáng ngời tựa ánh trăng tràn ngập sự ngấm ngầm chịu đựng và lòng kiên định.
Mãi đến lúc đánh xong hai mươi quân côn, nàng không hề ngã quỵ xuống, ngược lại còn đứng càng thêm vững vàng, vững như thái sơn.
Trong thao trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn từng mảng từng mảng vết máu trên lưng Vu Thức Vy đang đứng quay lưng về phía bọn họ.
Hai mươi quân côn, nam tử chịu phạt cũng sẽ bị da tróc thịt bong, nàng chỉ là một nữ tử vóc người nhỏ nhắn, lại có thể đổ máu không rơi lệ, đây chính là ý chí kiên cường và lòng hi sinh?
Máu tươi như mai nhuộm đỏ bạch y trắng hơn tuyết kia thành một bức vẽ hồng mai ngạo tuyết, mà Vu Thức Vy chính là một đóa hồng mai ngạo tuyết, nở rộ như vậy!
Đó là một phần ý chí kiên cường cùng lòng dũng cảm, đủ để người ta nhìn bằng một con mắt khác!
Nàng không hề giống trong tưởng tượng của họ!
“Hoàng thượng, thần đã nhận phạt xong, xin Hoàng thượng chỉ thị.” Vu Thức Vy từng bước từng bước nặng nề đi tới trước mặt hoàng đế, quỳ một chân xuống đất, vô cùng trung khí nói.
Hoàng đế đích thân đỡ nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Chỉ như vậy thì không đủ để tam quân tín phục, trẫm muốn ngươi diễn luyện làm sao phá Trầm Minh quan tại đây!”
Vu Thức Vy ngước mắt, đáy mắt hiện lên ý cười, lập tức trầm xuống, ý cười biến thành sự tức giận: “Hoàng thượng, người đang cố ý đúng không, dùng việc công báo thù riêng!”
Hoàng đế giảo hoạt nháy mắt một cái: “Ngươi có thể đoán được, đều có!”
Vu Thức Vy cười giễu cợt, quả nhiên...lão hồ ly này!
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, chiêu này dùng rất tuyệt!
Tối thiểu những tướng sĩ này nhìn thấy ánh mắt của nàng, không xem thường khi nghe thấy nàng muốn phong tướng ngay từ đầu.
Vu Thức Vy mặc áo giáp vào, bước tới trước mặt Lưu phó tướng, chắp tay nói: “Lưu đại nhân, Hoàng thượng muốn thần phụ diễn luyện phá Trầm Minh Quan, thần phụ muốn mời Lưu đại nhân giúp một tay.”
Vẻ mặt Lưu phó tướng có chút do dự: “Làm gì?”
“Mời Lưu đại nhân điều binh khiển tướng, di chuyển tới khe núi sau quân doanh, chia thành ba đội. Một đội mai phục bên trái khe núi, một đội mai phục bên phải, một đội mai phục phía dưới khe núi.”
“Chuyện này...” Lưu phó tướng nhìn về phía Hoàng thượng.
Hoàng thượng lại nói: “Tại ngoại, quân lệnh nên theo, quân lệnh không nên theo, tùy cơ ứng biến!”
Sắc mặt Lưu phó tướng cứng đờ, Hoàng thượng là đang cảnh cáo hắn, phải phục tùng quân lệnh! Trong quân đội, lời của nguyên soái tướng quân mới là mệnh lệnh thứ nhất.
Lưu phó tướng lại nhìn Vu Thức Vy, dáng vẻ mặt không biến sắc khi nhận hình phạt lúc nãy của nàng khiến người ta khâm phục. Loại khí phách này, không hề thua kém nam tử. Đã là người Hoàng thượng lựa chọn, tất nhiên sẽ không sai!
Nghĩ tới đây, Lưu phó tướng không dài dòng nữa, mà nghe theo lời của Vu Thức Vy, điều binh khiển tướng, bố trí mai phục.
Sau một hồi, Vu Thức Vy chắp tay nói: “Hoàng thượng, thời gian cũng đến rồi, xin Hoàng thượng và các vị đại nhân di giá đến khe núi phía sau quân doanh, thần sẽ khai triển binh pháp phá quan!”
Một đám người oai nghiêm cuồn cuộn tới khe núi phía sau quân doanh. Vu Thức Vy đứng giữa đám nam nhân, không hề luống cuống, vẫn điềm tĩnh như thường.
Chờ đến sau khi tới khe núi phía sau quân doanh, Vu Thức Vy nói với mọi người: “Hoàng thượng, các vị đại nhân mời nhìn phía dưới. Khe núi này giống như Trầm Minh quan, như một Trầm Minh quan thu nhỏ, hai bên trái phải vây quanh ba mặt núi, đã mai phục tốt quân binh. Tạm thời coi chúng ta là quân địch, mà nơi cuối cùng là thung lũng có một thế đường thuận lợi, một người đã đủ để trấn quan ải, quân địch chỉ cần một tiểu đội nhân mã là có thể ngăn trở người của chúng ta.”
“Mà chúng ta và Tây Lương đã giao chiến nhiều lần, hỏa công, tiễn công, đánh lén đều đã dùng, lại vẫn không thể công được. Cho phải biến đổi chiến thuật rồi, chúng ta phải bay!”
Bay?
Mọi người đều không hiểu, bay như thế nào?
Mọc ra một đôi cánh?
Hoàng đế cũng có chút ngạc nhiên, đáy mắt hiện lên một tia sáng cơ trí: “Ngươi tiếp tục nói.”