Sâu trong đáy mắt của Thẩm Ly Hạ lướt qua một tia sáng lạnh, vỗ nhẹ lên tay của Thượng Quan Diệp rồi cười nói: “Vương gia đừng lo lắng, đợi thiếp vào xem sao.”
Sau khi mở cửa đi vào trong căn phòng, đầu tiên Thẩm Ly Hạ nhìn thấy toàn mảnh gốm vỡ trên đất, bừa bãi lộn xộn, tiếp đó thấy Vu Vinh Hoa run lẩy bẩy trên giường liền khẽ cười nhạt bước tới sát bên tai của nàng nói: “Vinh muội muội, cả tộc Đường thị vừa bị chém đầu toàn bộ, ngươi nên nén bi thương.”
Vu Vinh Hoa run lẩy bẩy đột nhiên cả người cứng đờ, trong đôi mắt đờ đẫn nhanh chóng khôi phục ánh sáng, tiếp đó lại phát điên lần nữa ôm đầu run rẩy giống như một con thú nhỏ bị thương, cả người rúm lại.
Thẩm Ly Hạ liếc nhìn nàng nhưng chẳng chút động lòng, làn mi đen không nhịn được nhíu lại, trong lòng có chút chần chừ, chẳng lẽ điên thật rồi?
“Vinh di nương, hãy để đại phu xem bệnh cho ngươi một chút, Vương gia rất lo lắng về ngươi.”
“A, ma quỷ, ma quỷ, ngươi đi đi, đi ra đi...” Vu Vinh Hoa lại cầm lấy gối đầu đánh loạn về phía Thẩm Ly Hạ mãi cho đến lúc nàng ta ra khỏi phòng, sau đó nhanh chóng bước ra cửa.
Vu Vinh Hoa dựa trên cửa, liều mạng cắn ngón tay của mình mới khiến bản thân không khóc thành tiếng, thái tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, đại cữu, nhị cữu, tam cữu, đường huynh...
Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều không còn nữa, người thân của nàng, mẫu thân của nàng, toàn bộ đều đã rời nàng mà đi.
Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, rốt cuộc tại sao? Rốt cuộc tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy? Cuối cùng ta đã làm sai điều gì? Ta có hại ngươi mấy lần, nhưng sao ngươi có thể hại ta đến cửa nát nhà tan, vì sao ngươi không giết luôn cả ta đi, tại sao...
Thượng Quan Diệp thấy Thẩm Ly Hạ cũng bị đuổi ra ngoài nên càng lo lắng trong lòng. Hắn muốn một cước đạp tung cửa phòng, sợ Vu Vinh Hoa xảy ra chuyện gì, lại bị Thẩm Ly Hạ ngăn lại: “Vương gia, để Vinh muội muội ở một mình một lúc đi, Đường gia chết cả nhà, có lẽ nàng không chịu nổi kích thích này, dù sao cũng phải cho nàng thời gian tiếp nhận sự thật."
Thượng Quan Diệp dứt khoát đứng canh ngoài cửa, “Được, vậy bản vương sẽ đứng đợi ở đây, nàng đi trước đi.”
Sau khi Thẩm Ly Hạ rời khỏi Vinh Hoa các liền nói với Thanh Hoa ở sau lưng: “Nói với tiểu thư toàn bộ chuyện xảy ra ở đây.”
“Vâng, di nương.”
Ở trong hoàng cũng, trong Thúy Vy cung truyền đến một tiếng khóc đau đớn tuyệt vọng đến vô cùng: “Mẫu thân, tổ mẫu, phụ thân... Mọi người chết thảm quá...”
Đường Thục phi mặc đồ tang, đầu đội vải lụa trắng quỳ ở trong điện, khóc như muốn chết đi sống lại, gương mặt dường như đã già đi hơn chục tuổi. Vì nỗi đau đớn cực hạn trong lòng mà trở nên quằn quại dữ dội: “Trời ơi, mọi người chết thảm quá, chết thật thê thảm...”
Phía sau nàng, thiếp thân thị tỳ Liên Chi đang cúi đầu khóc nức nở, khuyên nhủ: “Nương nương, người chết không thể sống lại, trên người người vẫn còn thương thế, người cần nén bi thương.”
Đường Thục phi bị nàng ta nhắc tới chuyện này mới nhớ tới hai tay mình đã bị phế bỏ không còn nữa, càng trở nên càng thêm tuyệt vọng, khóc đến mức long trời nở đất: “A... Ta không thiết sống nữa, ta không thiết sống nữa, ta như vậy thà chết đi cho xong...”
“Nương nương, người không nên nói ngốc nghếch như vậy, nếu như người chết đi, không phải là khiến Vu Thức Vy kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao. Chuyện người cần làm là báo thù chứ không phải là từ bỏ.” Liên Chi hết lòng khuyên nhủ nói.
Đường Thục phi nghe vậy nín thinh, đáy mắt bốc lên lửa cháy hừng hực, “Vu Thức Vy! Vu... Thức... Vy... Đường Tử Huân ta xin thề chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, chắc chắn không tha.”
Lúc này Đường Thục phi bị thù hận chiếm hết lí trí, cho nên cũng không ý thức được rằng Đường gia chết thảm như vậy đều do bản thân mình gây nghiệp chướng mà thành, bà ta càng không thể ý thức được trên thế giới này ai đều không từng gây lên hậu quả, rõ ràng biết chọc tức Vu Thức Vy nhưng không thể né tránh...
Nửa tháng sau, Vu Vinh Mỹ được gả cho Ngũ hoàng tử Lễ vương làm Trắc phi như ý nguyện, vô cùng nở mày nở mặt. Còn Vu Vinh Hoa “điên dại” kia cũng được chẩn đoán ra hỉ mạch, cả ngày không ra khỏi cửa mà ở Vinh Hoa các dưỡng thai. Thượng Quan Diệp ngày ngày đều đến bên cạnh dốc lòng chăm sóc nàng ta. Vu Thức Vy tuân thủ lời hứa với Đường Sùng Diễn, để Thẩm Ly Hạ lặng lẽ giải cổ độc cho Vu Vinh Hoa.
Mạc Bắc Vương gia Việt vương cũng đã trở về Đột Quyết, ám vệ của Vu Thức Vy mấy lần thăm dò thấy hắn bí mật tới phủ Nhiếp Chính Vương, nhưng rốt cuộc có mưu đồ bí mật gì với Thượng Quan Cửu U, Vu Thức Vy không thể biết được.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, được Vu Thức Vy và Diệp Hề Tương làm mối, Diệp tam công tử và Vu Vinh Nhược cuối cùng đã cởi bỏ được hiểu lầm và thuận lợi kết hôn. Sau hai tháng kết hôn, Vu Vinh Nhược đã mang thai, được cả Diệp gia cưng chiều như báu vật trong tay. Tam di nương vô cùng cảm kích Vu Thức Vy, răm rắp nghe lời. Ngược lại Vu Vinh Mỹ mấy lần tới, trên người đều mang vết thương, Lễ vương Thượng Quan Lăng đó có khuynh hướng ngược đãi nữ nhân thị tẩm. Kiếp trước Vu Thức Vy đã từng nghe qua, cho nên khuyên nhủ Vu Vinh Mỹ, nhưng lại bị nàng ta bị nàng làm cho nhục nhã một phen, không còn cách nào khác, đó chính là lựa chọn của nàng ta, là con đường nàng ta tự mình chọn, quỳ gối cũng phải bước tiếp, không liên quan gì đến người khác.
Vụ án Đường gia bị chém đầu mặc dù đã trải qua một thời gian dài, nhưng chỉ cần nghĩ lại cũng vẫn khiến người khác run sợ, càng trở trở thành tiếng chuông cảnh báo trong lòng không ít người, khuyên răn bản thân ngàn vạn lần không nên bước theo vết xe đổ của Đường gia.
Trong triều bởi vì chết hơn hai mươi người, cho nên chức quan trong triều đình cũng phải điều chỉnh lại, hoàng đến cũng nhân cơ hội thừa cơ tổ chức lại bộ máy quan lại, mượn cớ thanh trừng những các quan lại bè đảng của các hoàng tử, sử dụng tân quan, bày bố lại ván cờ mới, gió mây vần vũ, tất cả mọi người đều trở nên bất an, cẩn thận dè dặt.
Chớp mắt đã bảy tháng trôi qua, ngày hôm sau vừa vặn là đêm giao thừa, tặng phẩm trong cung sớm được ban xuống. Vu Thức Vy dựa vào thân phận công chúa, tự nhiên sẽ có không ít lễ vật, Thái hậu còn muốn nàng ngày mai vào trong cung cùng đón giao thừa. Hoàng đế cũng tổ chức yến tiệc trong gia đình, mời các vị vương gia, vương phi bên ngoài cung tiến cung cùng nhau đón giao thừa.
Quá trưa, bầu trời âm u bắt đầu có tuyết rơi, hoa tuyết rơi dày đặc. Không lâu sau, cả kinh thành đều chìm ngập trong tuyết. Lọt vào tầm mắt đều là màu trắng phau của tuyết, cả mái nhà ngọn cây giống như ngọc lưu ly trong suốt, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh.
Chạng vạng tối, Hàm Yên che ô vội vã tiến vào trong căn phòng, mang theo một trận gió tuyết. Khí lạnh mùa đông trong phút chốc đã khiến cho cả căn phòng lạnh hơn một chút.
Nàng gập ô lại, run rẩy chạy ngay đến lò sưởi sưởi đôi bàn tay lạnh buốt của mình, vừa nói với Vu Thức Vy đang học thêu hoa ở gần đó: “Tiểu thư, người của chúng ta cuối cùng cũng tìm được Phí ma ma rồi, bà ta từ sau ngày hôm đó thực ra vẫn luôn ở trong kinh thành. Lần này người của chúng ta vẫn chưa ra tay, hơn nữa còn lựa chọn án binh bất động.”
Tay Vu Thức Vy ngừng một chút, ngước mắt nhìn Hàm Yên: “Làm tốt lắm, lần này không thể lại đánh rắn động cỏ, mọi người rút lui về trước, làm như không biết là được.”
Tiểu Ninh ở bên cạnh đang tách chỉ cho nàng nói: “Tiểu thư, vậy Vu Nhậm Hoằng và Đường Mẫn Nhi đó có cần tiếp tục tìm hay không? Chúng ta đã tìm mấy tháng rồi cũng không có tin tức, nô tỳ suy đoán bọn họ có thể không ở Đại Vân nữa.”
“Bọn họ là tội phạm truy nã của triều đình. Nếu như muốn sống, bản thân ắt phải rời đi. Phái vài người đến Mạc Bắc và Tây Lương cho ta, âm thầm tiếp tục tìm kiếm.”
Diệt cỏ không diệt tận gốc, mùa xuân đến chúng lại sinh sôi. Hai người này nếu như không tìm được, ắt thành mối họa lớn.
“Vâng, tiểu thư.”
Lúc mọi người nói chuyện, Điểm Thúy đi đến, trong lòng ôm túi đồ ăn lớn nhỏ, vui vẻ phấn khởi nói: “Tiểu thư, Vương gia lại tặng người chút đồ ăn vặt.”
“Mấy người các ngươi chia nhau ăn đi.” Dù sao nàng cũng không thích ăn.
Hàm Yên và Tiểu Ninh nghe xong đều sáng mắt, vây quanh Điểm Thúy, chia nhau túi lớn túi nhỏ trong lòng nàng. Điểm Thúy trêu chọc nói: “Tiểu thư, trong phủ chỉ còn lại một đại cô nương là người nữa thôi. Qua ngày mai người đã mười sáu, cũng nên gả đi thôi. Người gả cho Vương gia là được rồi, Vương gia đỡ phải ngày ngày đều đến làm phiền chúng ta
Vu Thức Vy không ngẩng đầu lên, công việc trong tay vẫn chưa ngừng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Hàm Yên, Tiểu Ninh, ăn hết luôn phần nàng ta đi...”
Hàm Yên và Tiểu Ninh vừa nghe, liền lập tức chia phần của nàng. Điểm Thúy không vui, lấy tay che miệng: “Được rồi được rồi, không nói nữa, lần nào cũng như vậy, vừa nói vậy liền trở mặt. Cho dù độc thân tới hai mươi sáu tuổi cũng không phải nô tỳ, đêm đêm phòng không gối chiếc cũng không phải là nô tỳ,nô tỳ không quan tâm nữa.”
Hàm Yên và Tiểu Ninh nhìn nhau cười, trả lại đồ ăn vặt cho nàng, cười nói: “Tiểu thư, không phải nô tỳ không nói giúp người, thật sự lời của Điểm Thúy lần này cực kỳ có lý. Hai muội muội của người đều xuất giá, nhị công tử cũng muốn cầu thân rồi, người làm gì có đạo lí không xuất giá cơ chứ.”
“Vu Nhậm Hi?” Tròng mắt của Vu Thức Vy khẽ ngừng: “Ngươi nói có người làm mai cho Vu Nhậm Hi rồi? Là tiểu thư của nhà nào?”
“Sớm đã có người nhắc qua rồi. Từ sau khi hoàng đế hạ chỉ không cần phải chịu tang Đường thị, liền có không ít người làm mai, lần này nghe nói là bạn của người – Từ Thái Vy tiểu thư. Nhưng là...nhưng là Nhị công tử dường như không thích Từ tiểu thư, người ngài ấy thích là Diệp tiểu thư.”
Nghe vậy, tròng mắt Vu Thức Vy khẽ lóe lên, Diệp Hề Tương là thái tử phi theo điều động nội bộ, Vu Nhậm Hi sao có thể thích Diệp Hề Tương, thật là hồ đồ...
“Nói cho Triệu thị, việc hôn nhân của Nhị ca chờ qua năm mới nhắc lại, để nàng quan tâm Vu Vinh Mỹ hơn một chút.”
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ sẽ chuyển lời tới phu nhân.”