Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4430

Sau khi nghe được câu nói sau cùng của La Thị, ba nha đầu đều kinh hãi rồi lập tức nhìn về phía Vu Thức Vy, trong mắt bọn họ có chấn động, có mê man, có nghi ngờ, có mừng rỡ... đến cuối cùng tất cả đều hóa thành cảm kích. Ba người lại quỳ gối dưới chân của Vu Thức Vy mà mừng đến chảy nước mắt, hóa ra trong lòng tiểu thư vẫn luôn có các nàng, tiểu thư làm như vậy cũng là muốn tốt cho các nàng, các nàng lại không hiểu nên mấy ngày qua lại không một lòng với tiểu thư, bây giờ bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với tiểu thư nữa.

Vu Thức Vy đứng dậy đỡ từng người đứng lên rồi mỉm cười, ánh mắt kiên định nói: "Nhớ kỹ, các ngươi là tỳ nữ của ta, ta còn sống một ngày thì cho dù trời có sập xuống cũng có chủ tử ta chống đỡ cho các ngươi, nếu các ngươi muốn bảo vệ ta thì phải đồng lòng nhất trí với ta, như vậy chúng ta mới có thể theo gió vượt sóng mà biến nguy thành an."

Sau khi ba nha đầu nghe xong thì kích động không biết nên nói gì cho phải nên chỉ gật đầu thật mạnh. Không biết vì sao, sau khi các nàng nghe được tiểu thư nói lời này lại đột nhiên cảm thấy toàn thân đầy sức lực, máu trong người cũng bắt đầu được thiêu đốt và không ngừng sôi trào ở bên trong thân thể giống như phải xắn tay áo làm ngay, bất luận làm gì thì chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì phải sợ hãi vậy.

Vu Thức Vy ra hiệu các nàng không nên nóng vội và nói thêm: "Ngày đó các ngươi chịu đòn nhưng trên thực tế thì các ngươi đáng bị trừng phạt, các ngươi có biết tại sao không? Ngày đó nếu không phải các ngươi làm trái ý của ta mà tự tiện chủ trương trang điểm cho ta trở nên xinh đẹp thì ta ở trong bữa tiệc tại cung đình cũng sẽ không trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Vu Vinh Hoa. Các ngươi cũng biết ngày đó nàng cũng trang điểm hoa mai và mặc gấm Phù Quang Lưu Vân chứ?"

Ba nha đầu vừa nghe thì kinh ngạc nhìn nhau rồi lập tức quỳ xuống đất, Điểm Thúy Tâm có tính tình thẳng thắn nhất nên vội vàng kêu lên. "Tiểu thư, chúng ta cũng không biết sẽ có chuyện như vậy, đó là do lão gia căn dặn chúng ta làm như thế."

"Lão gia sao?" Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng và sắc bén. "Rốt cuộc ai là chủ tử của các ngươi, đến bây giờ các ngươi còn không phân biệt được rõ ràng sao? Nếu như hắn thật lòng muốn tốt cho ta thì tại sao lại làm cho ta với Vu Vinh Hoa cùng mặc trang phục giống nhau, hai mỹ nhân vì tranh đẹp mà trở mặt thành thù chứ? Hắn nghĩ Vu Vinh Hoa mang tiếng xấu thì sẽ không còn khả năng đấu với Vũ thái tử phi nên đánh chủ ý đến trên đầu tiểu thư của các ngươi, không quan tâm sau này ta gả cho vương tôn công tử nào thì cũng sẽ là hòn đá kê chân cho con đường làm quan và quyền thế của hắn mà thôi. Các ngươi có thể hiểu không?"

Ba người nghe Vu Thức Vy nói vậy thì sắc mặt trắng bệch, bọn họ nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, hóa ra hại mình không phải là người bên ngoài mà là sự ngu xuẩn của mình. Các nàng căn bản không dám tưởng tượng, nếu như ngày đó tiểu thư có chút yếu thế thì sẽ rơi vào tình cảnh thế nào...

"Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi." Hàm Yên không ngừng dập đầu, Điểm Thúy và Tiểu Ninh cũng vậy, u oán trong lòng các nàng đã hoàn toàn tiêu tan và chỉ còn lại sự tự trách và quyết tâm sống chết bảo vệ Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy thở dài rồi ngồi xuống, sắc mặt bình thản giống như nước. "Hàm Yên, ngươi vừa rồi còn chưa nói hết, ta với Thượng Quan Cửu U có quan hệ gì?"

Lúc này Hàm Yên mới nhớ tới nên vội vàng đáp lại: "Tiểu thư, chuyện là như vậy, nô tỳ nghe bên ngoài đồn đại nói Cửu U Vương vừa gặp tiểu thư đã thương nên ở trên bữa tiệc trong cung đã cầu hôn tiểu thư lại bị tiểu thư từ chối, sau đó Cửu U Vương lại tương tư thành bệnh, buồn bã không vui..."

Nàng còn chưa nói hết lại nghe Vu Thức Vy khẽ cười và nói. "Tương tư thành bệnh? Buồn bã không vui? Ha hả..."

Nam nhân kia thật sự là có bệnh, bởi vì ngày đó nàng ở cửa cung đã hạ độc hắn. Về phần tương tư... Hừ, đó chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi! Hắn có tâm tư không bình thường đối với nàng nhưng tuyệt đối không phải là yêu quý mà là lợi dụng, cho dù nàng không biết hắn lợi dụng một thứ nữ nho nhỏ của phủ thái sư như nàng thì có thể làm gì.

Mấy người thấy Vu Thức Vy đột nhiên cười như vậy thì không hiểu nổi, Tiểu Ninh rụt rè hỏi một câu, "Nhị tiểu thư, nàng cười gì vậy?"

Lúc này Vu Thức Vy mới nói. "Ta cười vì lời đồn ngu muội này quá buồn cười, ta với Cửu U Vương chỉ vội vàng nhìn qua ở bữa tiệc trong cung, ngay cả kết giao sơ qua cũng không tính thì làm sao nói đến tương tư?"

Điểm Thúy lại xem thường, "Đó chỉ là vừa liếc mắt lại chọn trúng tiểu thư mà."

Hàm Yên thấy Điểm Thúy làm càn như vậy thì khiếp sợ đến mức vội vàng nháy mắt ra hiệu cho nàng nhưng lại bị Vu Thức Vy vừa vặn bắt gặp. "Hàm Yên ngươi không cần cẩn thận như vậy, ở chỗ này của ta thì các ngươi có chuyện cứ việc nói giống như trước đây, chỉ cần các ngươi vẫn còn trung thành với ta thì ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."

Hàm Yên xấu hổ mỉm cười và trong mắt đầy vẻ tín nhiệm, "Vâng tiểu thư, nô tỳ xin thề là cả đời này cũng sẽ không phản bội tiểu thư, nếu như làm trái lại lời thề này thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống."

Điểm Thúy và Tiểu Ninh thấy nàng thề thì cũng cuống quít chỉ tay lên trời thề. "Điểm Thúy/Tiểu Ninh cũng xin thề vĩnh viễn không phản bội tiểu thư, nếu làm trái lại lời thề này thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống."

Vu Thức Vy thấy các nàng trịnh trọng như vậy lại không nhịn được cười. "Được rồi, được rồi, nên làm gì thì đi làm đi, đúng rồi, đừng quên để ý chỗ Vu Vinh Hoa, nếu có bất kỳ động tĩnh nào thì tới bẩm báo cho ta biết, còn nữa Hàm Yên, chuyện ta bảo ngươi làm, ngươi mau chóng làm đi."

"Vâng tiểu thư." Ba nha đầu hưng phấn rời đi, lúc này Vu Thức Vy mới quay đầu nhìn về phía La Thị, "Bên phía Đường Thị có thể có động tĩnh gì không?"

Nàng hỏi xong mới phát giác La Thị đang ngơ ngác nhìn nàng giống như mải suy nghĩ chuyện gì đó.

La Thị thật sự vẫn chìm đắm trong câu nói đầy khí phách của Vu Thức Vy vừa rồi: “Cho dù trời có sập xuống thì cũng có chủ tử ta chống đỡ cho các ngươi...”.

Nàng đang suy nghĩ: Rốt cuộc... rốt cuộc trong thân thể nhìn như yếu ớt này lại ẩn chứa sức lực kiên định tới mức nào lại muốn chống đỡ cả một mảnh trời? Vì sao nàng lại cảm thấy Vu Thức Vy trước mặt thật sự có khả năng hô mưa gọi gió? Đôi tay nhỏ bé tuyệt đẹp kia lại tùy tiện có thể lật tay làm mây che tay làm mưa, nếu như thật lòng tính kế thì có lẽ muốn có được giang sơn vạn dặm này cũng không phải là vấn đề.

La Thị chấn động trước suy nghĩ kinh thế hãi tục của mình rồi lại lập tức thấy buồn cười, hình như mỗi lần nàng ở trước mặt của Vu Thức Vy đều sẽ không nhịn được mà có cảm giác uổng công mình sống nhiều năm như vậy, tâm tư tính toán cuối cùng lại không bằng một tiểu nữ hài.

Chờ nàng phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra Vu Thức Vy đang nhìn nàng giống như nhìn thấu tất cả nên không khỏi ngạc nhiên. "Tiểu Vy nàng nói gì?"

Vu Thức Vy lặp lại một lần nữa. "Bên phía Đường Thị có thể có động tĩnh gì không?" Vừa nghe nhắc tới Đường Thị thì La Thị liền không nhịn được cười lạnh, "Nàng ta có thể có động tĩnh gì chứ? Hương Bách Hợp này đủ để cho nàng ta bị đau đầu một tháng. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác được, Đường Thị thoạt nhìn hiền thục và rộng lượng nhưng thật ra bụng dạ lại hẹp hòi, sớm hay muộn gì thì nàng ta cũng sẽ có động tác thôi."

Vu Thức Vy chớp mắt rồi chuyển đề tài. "Hình như ít ngày nữa thì Vu Nhậm Hoằng sẽ trở về."

La Thị rót cho Vu Thức Vy một chén trà nhỏ, dường như nghĩ tới điều gì nên nàng nói: "Đúng vậy, thời gian trước ở khu Lĩnh Nam mưa xối xả suốt mấy ngày không ngừng gây ngập lụt ở nhiều nơi, hoàng thượng lập tức chi ba ngàn vạn lượng bạc để giúp cứu nạn dân bị thiên tai và lệnh cho thái tử tự mình đưa tới Lĩnh Nam. Chẳng qua nửa tháng nay mà bách tính vẫn khổ sở, dân chúng lầm than, cũng không thấy thái tử trở về phục mệnh. Tam hoàng tử Thượng Quan Mặc lại đột nhiên liên tiếp dâng ba tấu chương chỉ rõ có kẻ chiếm tiền công làm của riêng, tham ô tiền cứu giúp nạn dân gặp thiên tai, vì thế nên hoàng thượng giận dữ mới bổ nhiệm Vu Nhậm Hoằng làm khâm sai đi về phía nam để điều tra vụ án tham ô của quan viên Lĩnh Nam, Vu Nhậm Hoằng cũng không phụ thánh ân đã điều tra cách chức tiết độ sứ Lĩnh Nam cùng với tất cả quan viên các tỉnh, hiện tại đang áp giải bọn họ vào kinh để thẩm vấn."

Khóe miệng Vu Thức Vy khẽ cong lên và nói. "Di nương thật sự cho rằng đám quan lại Lĩnh Nam dám tham ô tiền cứu nạn dân thiên tai ngay trước mắt thái tử sao? Hứa Xương tiết độ sứ Lĩnh Nam này lại là môn sinh của Ninh quốc công Diệp lão, phủ Ninh quốc công cũng là nhà bên ngoại của thái tử nên làm thiên lôi để thái tử chỉ đâu đánh đó, bọn họ làm sao dám gây cản trở cho thái tử? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ ngu như vậy sao?"

La Thị nghe nàng nói vậy thì kinh hãi, "Ngươi nói có người muốn hãm hại thái tử sao?"

"Di nương thông minh hơn người thì làm sao có thể không biết chuyện một núi không thể có hai hổ, càng chưa nói tới nhiều con hổ như vậy? Ngôi vị hoàng đế này lại có quyến thế rất lớn."

Kiếp trước chính là vào lúc này, thái tử bị người đuổi giết không biết tung tích, vây cánh của tam hoàng tử trong triều liên tục vu cáo một đám quan viên của Lĩnh Nam tham ô tiền cứu nạn dân thiên tai và nhắm thẳng vào thái tử. Cũng chính là Vu Nhậm Hoằng được bổ nhiệm làm khâm sai dẫn một đám quan viên Lĩnh Nam về kinh nhận thẩm vấn, nhưng trên đường đến gần kinh thành thì đám quan viên bị nạn dân trốn đến kinh thành giết chết, Hứa Xương tiết độ sứ Lĩnh Nam được một trung lương che chở mới mang theo bức thư máu vào cung và đụng đầu chết trên Kim Loan điện để lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của các quan viên Lĩnh Nam.

Lúc này, hoàng đế nổi trận lôi đình nên hạ chỉ phải điều tra rõ ràng, hóa ra ba ngàn vạn ngân lượng căn bản còn chưa tới Lĩnh Nam đã bị sơn tặc cướp đi, thái tử cũng suýt nữa bị sơn tặc giết chết còn lưu lạc trong dân gian. Cuối cùng tất cả chứng cứ nhắm thẳng vào tam hoàng tử, tam hoàng tử bị cách chức làm thứ dân nên không có khả năng tiếp tục tranh ngôi vua, chỗ dựa vững chắc của tam hoàng tử là Chu gia cũng bị kết quả thê thảm là tịch thu tài sản và chém chết. Mặc dù thái tử không chết nhưng lại bị người ám sát trên đường khiến đôi chân bị phế bỏ và không có khả năng đứng lên được nữa, sau đó... Sau đó tính tình của thái tử thay đổi mới dẫn tới mất đi thánh tâm.

La Thị trái lo phải nghĩ rồi lại nói một câu, "Nếu như tam hoàng tử dùng chiêu này thì quả thật quá phiêu lưu, lơ là một chút sẽ rước họa vào thân."

Vu Thức Vy chỉ cười mà không nói gì. Tam hoàng tử luôn tự phụ cho rằng mình rất thông minh, nhưng không ngờ lần này mình chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho người ta sai khiến mà thôi. Người vô dụng thì cuối cùng cũng sẽ bị loại bỏ. Thượng Quan Diệp muốn mượn cơ hội này liên tục loại bỏ hai rào cản lớn là thái tử và tam hoàng tử để làm ngư ông ngồi hưởng lợi, hừ, nàng lại muốn hắn không thể thực hiện được!

Lúc này, Tiểu Ninh đột nhiên đi đến, trong tay nàng cầm một tấm thiệp mời màu đỏ. "Tiểu thư, đây là tiểu thư Từ Thái Vi thiên kim nhà Ngự Sử sai người đưa thiệp mời tới, hẹn tiểu thư ngày mai đi dạo ở hồ."

Vu Thức Vy nhận thiệp mời nhưng không nhìn tới mà ném lên trên bàn và cười một cách cao thâm khó dò.

Ngày hôm sau, Vu Thức Vy trang điểm sơ qua rồi mặc một chiếc váy Yên Thủy Bách Hoa và dẫn theo ba nha đầu Hàm Yên, Điểm Thúy và Tiểu Ninh đi ra cửa.

Xe ngựa đi qua bốn con phố mới tới hồ Nguyệt Nha ở giữa thành, tên gọi cũng giống như nghĩa, hồ Nguyệt Nha được sức người làm ra với hình trăng khuyết và được các công tử và tiểu thư trong kinh thành xưa nay rất thích tới du ngoạn.


Vu Thức Vy vừa xuống xe ngựa đi không đầy hai bước thì lại nghe được trên thuyền lớn bên hồ truyền đến tiếng gọi. "Thức Vy, chúng ta ở đây."


Vu Thức Vy nhìn thấy Từ Thái Vi gọi thì cười đáp lại và dẫn theo ba nha đầu đi lên thuyền lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK