Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44211

Cảm giác sợ hãi vô hạn bao phủ đỉnh đầu Vu Văn Thanh, trong một khắc phảng phất thấy được tình cảnh một năm rưỡi trước lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, nàng đứng ở dưới ánh trăng, ăn mặc một thân xiêm y trắng thuần, thân hình đơn bạc như yếu liễu phù phong, ngũ quan tinh xảo, mặt mày cong cong, giống không cốc u lan, vừa tựa như hoa quỳnh dưới ánh trăng, kinh vi thiên nhân.

Nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng của nàng, mỹ mạo tuy trời sinh, chỉ tăng mà không giảm, mà còn khí độ thong dong không bức bách như vậy, đầy người nhàn nhạt phương hoa di thế, thế nhưng...

Thế nhưng trong xương cốt trở nên tàn nhẫn không gì sánh được, trong bàn tay, từ lâu đã có năng lực sinh sát ngửa bàn tay là mây, úp bàn tay là mưa, thoáng động thủ liền có thể kéo hắn một thái sư lôi xuống ngựa. Hắn đột nhiên từ thiên lao mất tích, thế nhân chỉ biết cho rằng hắn sợ tội chạy trốn, đối với hắn hận thấu xương, làm sao biết được hắn là bị nữ nhi ruột thịt bắt đến mật thất không ánh mặt trời này! Còn muốn hắn cùng với một nữ nhi ruột thịt khác tự giết lẫn nhau.

Độc nữ như vậy, là sự bất hạnh!

Hắn thật nên ngay khi nàng ra đời, thì đem nàng bóp chết, sinh vào Vu Lan, nữ nhân không tốt lành, ha ha ha... Uổng hắn Vu Văn Thanh tự xưng là thông minh, nhưng hoàn toàn đấu không lại một thiếu nữ mười mấy tuổi, mà người thiếu nữ này còn là thân sinh nữ nhi của hắn...

Nghĩ tới đây, Vu Văn Thanh sắc mặt trở nên ngoan lệ, bộ dạng nghĩa chánh ngôn từ, "Vu Thức Vy, ngươi không cần phải nói nhiều như vậy, ta chỉ hận trước đây không có đem ngươi bóp chết, muốn giết muốn chém, ngươi tự mình động thủ đi."

"Bóp chết ta?"

Vu Thức Vy nâng mi, đứng dậy từng bước một tới gần hắn, đáy mắt dâng lên hận ý ngập trời, câu câu như đao, "Vu Văn Thanh, ngươi quả thực là hối hận trước đây vì sao không có bóp chết ta! Nếu ngươi bóp chết ta, thì sẽ không tạo cho ta một đời thảm kịch."

"Một bộ dạng lẫm liệt coi thường cái chết của ngươi, nhưng lại quên mất chính mình bạc tình cỡ nào! Vu Vinh Hoa gặp nạn, ngươi trước sau chưa từng một câu quan tâm tới nàng ta. Vu Nhậm Hoằng bị phế, ngươi chớp mắt liền bỏ rơi hắn, đi giúp Vu Nhậm Hy. Vu Vinh Mỹ bị chém đầu, ngươi có từng vì nàng ta khổ sở qua? Lúc ta là công chúa thì ngươi đối với ta mặt ngoài thương yêu có thừa, khi ta thất thế , người lập tứ bỏ đá xuống giếng, hoàng đế và hoàng hậu đối với ta nổi lên sát tâm, ngươi vì sao nghênh hợp thánh ý, phái thị vệ tới giết ta!"

"Vu Văn Thanh, nếu bàn về âm ngoan độc ác, ta có thể nào địch nổi ngươi?"

Kiếp trước nàng bị biếm lãnh cung, bị bắt làm con tin, mỗi một điều hắn đều biết rõ ràng, nhưng lại chưa từng vì nàng nói qua nửa câu, một chữ cũng không có.

Hiện tại, nàng mặc dù đã xác định hắn không phải cha ruột của nàng, nhưng nàng chung quy là ở thái sư phủ lớn lên, đúng là đã gọi hắn hai đời phụ thân. Hắn không phải cùng Vu Vinh Hoa hại nàng cả đời sao? Vậy hiện tại nàng để cho bọn họ tự giết lẫn nhau!

Vu Văn Thanh bị Vu Thức Vy ép liên tiếp lui về phía sau, không chịu nổi một thân sát khí sát phạt của nàng, "Vu Thức Vy, ngươi nói bậy cái gì?"

"Có phải nói bậy hay không, ngươi tự hiểu rõ trong lòng."

Vu Thức Vy cười lạnh, nhìn ánh mắt sợ hãi của ả ta, đáy lòng thoáng qua nhàn nhạt vui vẻ, sau đó giơ lên đầu ngón tay, chỉ hướng Vu Vinh Hoa, thản nhiên nói: "Ám vệ, buông nàng ta ra, cho nàng một cây đao."

Ám vệ nghe được mệnh lệnh của Vu Thức Vy, một kiếm chặt đứt sợi dây đang trói Vu Vinh Hoa, sau đó đưa cho nàng môt cây chủy thủ.

Thanh âm lãnh huyết của Vu Thức Vy truyền đến lần nữa, "Vu Vinh Hoa, nếu không muốn nhận tội của dì ngươi và Chu Lâm Huyên, thì giết Vu Văn Thanh đi, bằng không, ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"

Vu Vinh Hoa một trận run sợ mãnh liệt, kinh hãi nhìn Vu Thức Vy, nàng làm được, nàng ta biết nàng sẽ làm được!

"Vu Thức Vy, ta muốn giết ngươi." Vu Vinh Hoa cầm chủy thủ đột nhiên hướng Vu Thức Vy đâm đến, nhưng chưa đến người Vu Thức Vy, liền bị ám vệ một cước hung hăng đạp bay, đụng ngã lăn trên kệ để một loạt hình cụ. Thân thể nàng ta trầm xuống ghim vào trên lang nha bảng, gai sắt bén nhọn đâm vào da, làm cho Vu Vinh Hoa liền bật người nghiến răng nhăn miệng một tiếng kêu thảm.

Vu Thức Vy cảm thấy có chút buồn cười, người nữ nhân này, rốt cuộc lúc nào thì có thể thật sự biết nghe lời? Như vậy nàng còn có thể cho ả ta chết một cách rõ ràng...

"Vu Vinh Hoa, lời của ta sẽ không lại nói lần thứ hai, là giết hắn bảo mạng, hay là còn sống, ngươi tùy ý!"

Vu Vinh Hoa sắc mặt dữ tợn đứng dậy, nàng ta biết mình đấu không lại Vu Thức Vy, ánh mắt "xoạt~" một cái về phía Vu Văn Thanh, sau đó nhìn về phía chủy thủ mang hàn quang lóng lánh, sắc bén trong tay mình, đáy mắt tràn lên sát ý điên cuồng .

Trong lòng nàng ta có hai thanh âm đang suy nghĩ, một là giết, tự bảo mạng. Hai là không, không thể giết!

Trong đầu lướt qua hình ảnh kinh khủng của Đường Sùng Việt khi còn sống sờ sờ bị lóc thịt thành bộ xương khô , còn có hình ảnh Đường thục phi theo như lời Vu Thức Vy là như thế nào bị độc trùng cắn chết...

Vu Vynh Hoa kịch liệt rùng mình một cái, mâu sắc liền trở nên kiên định, sát ý tràn ngập, nhìn Vu Văn Thanh nói rằng: "Phụ thân, xin lỗi, con không muốn chết, vả lại người cũng không yêu những nữ nhi như chúng con, người cũng không yêu mẫu thân của con, có người phụ thân như vậy, càng thất vọng đau khổ, cho nên... Người đi chết đi."

Hung quang tất lộ , kiếm quang như lưu, Vu Vynh Hoa giống như điên xông về Vu Văn Thanh.

Vu Văn Thanh quá sợ hãi, không nghĩ tới Vu Vinh Hoa lại muốn giết mình, nàng là đích nữ thân sinh của hắn a, từ nhỏ nàng muốn cái gì hắn đều cho nàng, từ nhỏ cưng chìu đến lớn, làm sao lại biến thành cảnh tượng này?

Khi định thần lại, Vu Vinh Hoa đã tới trước mặt, Vu Văn Thanh vội vàng khom lưng, tránh khỏi, sau đó đi đường vòng về phía sau kệ hình cụ, phẫn nộ quát: "Vu Vinh Hoa, ngươi nhìn rõ ràng, ta là phụ thân của ngươi, ngươi dám tự tay giết cha, ngươi lẽ nào sẽ không sợ ngũ lôi trời đánh sao?"

Vu Vinh Hoa đã đánh mất tất cả lý trí, lúc này trên mặt chỉ mang theo ý cười điên cuồng, "Phụ thân, ha ha ha... Người tính là phụ thân gì? Khi con sa sút thì không thấy người đến an ủi quan tâm một câu, cho dù một câu cũng được, thế nhưng người có sao? Trong mắt người chỉ có quyền lực con đường làm quan, người từ nhỏ đã dạy con, tương lai nhất định phải lên làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, nhưng người nhìn con hiện giờ, nếu không phải được Hoàng hậu nương nương thương yêu, con bất quá chỉ là một tiện thiếp không được sủng trong hậu Viện vương phủ mà thôi..."

Vu Văn Thanh tiếp tục né tránh, đã nổi giận sắp phát điên, "Vu Vinh Hoa, buông chủy thủ xuống, ta với ngươi là cha con, tuyệt không được sử dụng bạo lực, ngươi chết sẽ không được siêu sinh!"

"Vu Văn Thanh, không nên nói nữa, lòng ta đã quyết, chỉ có ngươi chết, ta mới có được cơ hội sống, nếu không giết ngươi, ta sẽ bị Vu Thức Vy làm cho sống không bằng chết, ta còn có sinh mệnh tốt, còn có tiểu thế tử, ngươi đã bị tội, không bằng lấy cái mạng này của ngươi đổi mạng của ta, sau khi ngươi chết ta sẽ mỗi ngày cung phụng ngươi, cầu khẩn cho ngươi kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt..."

Vu Văn Thanh triệt để nghe không nổi nữa, một phát cầm lên một đôi móc sắt, cùng Vu Vinh Hoa cha con đối nhau, hai người như dã thú bị vây trên cùng một ngọn núi, nước lửa không thể dung hòa, chỉ có bên thắng mới có thể sống sót!

Vu Thức Vy ngồi ở trên ghế xa xa nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, đáy mắt là sự thích thú khát máu, hình ảnh bọn họ tự giết lẫn nhau làm cho máu toàn thân của nàng sôi trào, vô cùng vui sướng, Vu Vinh Hoa, Vu Văn Thanh, các ngươi cũng có ngày hôm nay!

Các ngươi một tính kế ta, một phản bội ta, hại ta sống chết không được, các ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha... Thực sự là thiên lý tuần hoàn chung có báo a!

Lúc này, Vu Vinh Hoa và Vu Văn Thanh cũng rốt cục phân ra được thắng bại, Vu Vinh Hoa đánh ngã Vu Văn Thanh, ở trên người hắn đâm nhiều đao, thẳng đến hắn triệt để tắt thở, mới dừng lại.

Vu Vinh Hoa đầy người đều là máu, trên người mình cũng bị thương vô số, là Vu Văn Thanh trong lúc phản kháng làm thương nàng ta.

Thế nhưng nàng ta bây giờ căn bản cũng không biết đau, cả người chết lặng, nhìn như con rối, ha ha... Nàng thắng, nàng thắng, nàng đã giết Vu Văn Thanh...

"Vu Vinh Hoa, ngươi đã thắng, ta đây tuân thủ lời hứa, ám vệ, thả nàng, đưa nàng ta về Đoan vương phủ đi..."

Vu Vinh Hoa không biết mình là thế nào trở lại Đoan vương phủ ,chỉ biết là lúc trở lại, con trai của nàng Thượng Quan Châu và vú nuôi cũng đều trở về, nàng ta lại trở về Vinh Hoa viện, một cái viện không khác nào lãnh cung.

Thượng Quan Diệp biết được Vu Vinh Hoa một thân đầy máu bị đưa trở về, vội vàng đi tới Vinh Hoa viện, đến khi thấy Vu Vynh Hoa cả người là máu, ánh mắt ngây ngô, sợ đến con ngươi co rụt lại, "Vinh hoa, chuyện gì xảy ra?"

Vu Vinh Hoa ngơ ngác nhìn thoáng qua Thượng Quan Diệp, chợt liền đẩy hắn ra, "Chàng đi đi, đi đi a ~ "

Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ cũng cùng chạy tới, phía sau còn theo một Cố Ngưng Hương.

Cố Ngưng Hương vừa nhìn thấy dáng dấp kinh người của nàng, nhịn không được giễu cợt nói: "Vu Vinh Hoa, ngươi thế nào cả người là máu? Đi giết người ư?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK