Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44125

Vu Thức Vy nhìn sâu về phía mắt của Vu Vinh Mỹ, thấy được vẻ lo lắng thoáng hiện thì trong lòng cười lạnh: “Được, di nương, vậy ta sẽ đưa Vinh Mỹ trở về.”

Triệu Thị vẫn còn có phần không muốn nên lưu luyến nói: “Vinh Mỹ...”

Vu Vinh Mỹ vỗ nhẹ vào tay của Triệu Thị, cười nói: “Nương không cần phải nhớ nữ nhi đâu, ngày mai nữ nhi sẽ trở lại thăm người.”

Đang lúc nói chuyện thì xe ngựa đã ngừng lại, Tam di nương Chân Thị vén màn kiệu nhìn ra mới thấy đã đi đến phủ Thái Sư, nàng bước xuống xe ngựa trước. Triệu Thị lại nhăn nhó xuống xe ngựa sau: “Vậy... vậy hai người trở về đi.”

Xe ngựa lại “lốc cốc” rời đi, khoảng hai khắc sau thì bọn họ đã đến được phủ Lễ vương ở thành Đông.

So với phủ Đoan Vương giản dị thì phủ Lễ vương lại xa hoa rộng rãi hơn nhiều với ba bước một cảnh tượng khác nhau theo quy cách giống như trong hoàng cung, hoàng đế còn sủng ái hắn hơn cả nhi tử của mình, nếu không phải sổ sách của Thượng Quan Diệp bị nàng tính sổ thì sẽ không rơi vào tình cảnh phải đi thành Nam làm một vương gia chăn ngựa như vậy.

Đi qua chín khúc hành lang với đình đài lầu các, cuối cùng mới đi tới Diệu Tuyết các, nơi ở của Vu Vinh Mỹ. Sau khi tiến vào phòng ấm, Vu Vinh Mỹ cười nói: “Nhị tỷ tỷ, ta đi thay trang phục trước, tỷ ở đây chờ ta một lát nhé.”

Ánh mắt Vu Thức Vy nhìn lướt qua trong phòng của nàng ta và không để ý trả lời một câu: “Được.”

Vu Vinh Mỹ lặng lẽ liếc nhìn cái lư hương lớn có hình con hạc mạ vàng đứng trên đỉnh ngay giữa phòng với ánh mắt có chút chột dạ rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng ta đi rồi, Vu Thức Vy đứng lên đi lại một chút thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể cũng hơi lảo đảo, nàng cảnh giác lấy một cái ngân châm giắt bên thắt lưng ra đâm mình một cái và lập tức tỉnh táo, ánh mắt lại nhìn về phía làn khói từ bên trong lư hương giữa nhà bay lên, vừa rồi khi ngửi thấy nó, nàng cũng không thấy có gì sai cả, nhưng bây giờ...

Vu Thức Vy vội vàng bịt mũi và nhanh chóng vọt tới cửa vì muốn chạy ra bên ngoài, trong lòng nàng đã mắng Vu Vinh Mỹ muốn lật trời, chết tiệt, nàng giúp nàng ta mà nàng ta lại dám tính kế với nàng...

Nàng còn chưa đi được hai bước lại thấy có một bóng người màu xanh ngăn cản đường đi của nàng, Vu Thức Vy kinh sợ và ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lễ vương Thượng Quan Lăng từ trên cao nhìn nàng với gương mặt đầy vẻ hung ác và nham hiểm.

“Vu Thức Vy!”

Thượng Quan Lăng giơ tay lên tát về phía Vu Thức Vy: “Nữ nhân đê tiện đáng chết lại dám ở trên bữa tiệc trong cung, vạch trần khuyết điểm của bản vương ngay trước mặt nhiều người như vậy. Ngày hôm nay bản vương sẽ từ từ trừng trị ngươi.”

Vu Thức Vy ôm mặt, tay nàng còn nhanh hơn não, nhân lúc Thượng Quan Lăng bất ngờ không kịp đề phòng lại giơ tay lên cho hắn một ngân châm có dính Nhuyễn Cốt Tán. Như vậy, cho dù hắn có giở trò gì đi nữa thì trong chốc lát cũng không có cách nào gây rắc rối được cho nàng.

Thượng Quan Lăng không ngờ tới Vu Thức Vy không nói một lời lại cho hắn một châm, chờ tới khi hắn cảm thấy trên vai đau xót nên muốn đưa tay bắt lấy nàng thì lại đã thấy chân mềm nhũn, hắn không tự chủ được mà ngã trên mặt đất. Trên gương mặt Thượng Quan Lăng đầy vẻ kinh hoàng, nổi giận nói: “Tiện nhân, ngươi dám hạ độc bản vương sao?”

Một chân Vu Thức Vy giẫm mạnh lên trên mặt của Thượng Quan Lăng giống như giẫm lên thứ rác rưởi mà di mạnh vài cái: “Phải là ta hỏi ngươi câu nói này mới đúng, ngươi lại dám hạ thuốc mê cho ta, Thượng Quan Lăng xem ra ngươi còn chưa nhớ kỹ được bài học trên bữa tiệc lần trước.”

Vu Thức Vy nói xong thì lại thấy trong tay xuất hiện một cây ngân châm, nàng cúi đầu xuống muốn cho Thượng Quan Lăng thêm một châm thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói sốt ruột: “Nhị tỷ, dừng tay!”

Cảnh tượng trước mắt Vu Thức Vy mơ hồ, nàng quay đầu còn chưa nhìn thấy rõ lại bị Vu Vinh Mỹ đẩy mạnh một cái khiến đầu đụng vào trên cái cột phía sau và phát ra một tiếng “cốp” làm nàng suýt nữa đã ngất xỉu.

Đáng chết!

Vu Thức Vy lảo đảo đứng lên, trước mắt tối tăm, nàng lắc đầu mới nhìn thấy Vu Vinh Mỹ đang đỡ Thượng Quan Lăng dậy, rốt ruột kêu lên: “Vương gia, Vương gia, ngài thế nào rồi?”

Thượng Quan Lăng chỉ vào Vu Thức Vy, trên gương mặt lộ rõ ý định muốn giết người: “Bắt nữ nhân đê tiện này cho ta, dám lấy chân đạp ở trên mặt của bản vương, bản vương phải giết nàng.”

Vu Vinh Mỹ khó xử liếc nhìn Vu Thức Vy và khuyên: “Vương gia, thiếp thân đã nói với ngài là ngài không đấu lại nhị tỷ của ta rồi...”

“Bốp” một tiếng vang lên, Vu Vinh Mỹ còn chưa nói hết lời đã bị Thượng Quan Lăng dùng hết sức lực tát mạnh một cái: “Ngươi câm miệng cho ta, hiện tại lại bắt ả lại cho ta, ả đã trúng thuốc mê mà ngươi không bắt được ả thì tối nay ta sẽ hành hạ ngươi tới chết.”

Vu Vinh Mỹ khiếp sợ đến mức sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thân thể run lên từng hồi, nàng thả hắn ra rồi đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, trên mặt đầy vẻ xấu hổ lại nức nở nói: “Xin lỗi nhị tỷ, ta không muốn chết!”

Vu Thức Vy không có né tránh, mãi đến khi nàng ta đi tới trước mặt và giơ tay lên tát nàng một cái thì nàng mới cắn răng nói: “Vu Vinh Mỹ, Vu Thức Vy ta từ trước đến nay không nhân từ, chỉ có ngươi là người thứ nhất, bởi vì đều là nữ tử nên ta hiểu rõ nỗi khổ của ngươi và muốn giúp ngươi, hóa ra ngươi lại là một con sói mắt trắng, không ngờ lại cùng kẻ súc sinh không bằng cầm thú kia tới ám toán ta, lần này xem như ta tự làm tự chịu. Nhưng Vu Vinh Mỹ, ngươi nhớ kỹ, sau ngày cho dù ngươi khóc lóc tới cầu xin ta thì ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa đâu.”

Vu Thức Vy nói xong lại đẩy Vu Vinh Mỹ ra và đi tới trước mặt Thượng Quan Lăng, nàng móc ra một viên thuốc từ bên thắt lưng rồi vào trong miệng của hắn.

Thượng Quan Lăng trợn tròn hai mắt, vừa muốn nhổ ra lại bị Vu Thức Vy đánh mạnh một đòn vào bụng bắt phải há miệng, ngửa đầu một cái nuốt thẳng vào bên trong.

“Tiện nhân, ngươi cho ta ăn cái gì hả?” Thượng Quan Lăng rít gào một tiếng rồi móc họng mình, nhưng có móc thế nào cũng không thể lấy được viên thuốc ra ngoài.

Vu Thức Vy còn chưa hết giận lại tát mạnh vào mặt hắn hai cái, sau đó dùng một tay nắm lấy tóc hắn và kéo đến trước mặt mình, nàng giống như ma quỷ đột nhiên đánh tới, gương mặt xinh đẹp lại đầy sát khí và sự hung ác, nói với giọng điệu lạnh như băng: “Ngươi không phải thích hành hạ nữ nhân sao? Ta lại chặt đứt gốc rễ con cháu của ngươi, làm cho ngươi cả đời này cũng không thể giao hợp, ngươi rất nhanh sẽ trở thành hoàng tử thái giám đầu tiên trong lịch sử.”

Cái gì?

Thượng Quan Lăng trợn tròn hai mắt và không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Thức Vy, nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén này của nàng, hắn thật sự bị thần sắc như hung thần và ác sát của nàng dọa cho sợ hãi, hơn nữa cũng không hoài nghi mỗi một chữ một chữ mà nàng đã nói.

Trong lòng Thượng Quan Lăng run rẩy nhưng vẫn sống chết không chịu hối cải mà cắn răng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám!”

“Không tin ngươi có thể thử xem!”

Vu Thức Vy nói xong lại ném Thượng Quan Lăng xuống đất, đá mạnh mấy phát vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, sát khí đằng đằng ra khỏi Lễ vương phủ.

Vu Vinh Mỹ đứng bên cạnh thấy vậy thì khiếp sợ tới mức choáng váng, bởi vì nàng ta chưa từng thấy qua Vu Thức Vy bạo lực và nóng nảy như thế, giây phút vừa rồi nàng lại giống như một con sư tử cái đại sát bốn phương, sát khí trên thân người nàng phát ra khiến nàng ta căn bản không dám tới gần. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại nhìn Thượng Quan Lăng nằm trên mặt đất sắp ngất đi, nàng ta vội vàng lao tới và ôm lấy Thượng Quan Lăng, lo lắng nói: “Vương gia, Vương gia, ngài không sao chứ?”

Thượng Quan Lăng hung hăng đẩy nàng ra: “Tiện nhân, ngươi không nghe được nàng ta mới vừa nói gì sao? Còn không nhanh đi tìm nàng đòi giải dược?”

“A a... Thiếp thân đi ngay đây...”

Vu Vinh Mỹ lảo đảo đuổi theo tới bên ngoài cửa vương phủ cửa thì mới phát hiện ra Vu Thức Vy đã sớm lên xe ngựa và rời đi, nàng ta nôn nóng giậm chân, vội vàng quay trở về vương phủ.

Trên xe ngựa, Vu Thức Vy hít một hơi thật sâu cố gắng ép cơn giận xuống, lúc này nàng mới phát hiện ra hành vi của mình quả thực chính là một sư tử cái, thật quá thất thố rồi.

Thật ra vừa rồi nàng giận thật sự không phải là giận Vu Vinh Mỹ, mà giận chính mình, sau khi sống lại nàng đã trở nên máu lạnh vô tình, vô tâm vô tính. Lần đầu tiên nàng có ý tốt thì lại bị phản bội như vậy, điều này làm cho nàng nhớ tới những chuyện kiếp trước, những nỗi hận ghi xương khắc cốt, sâu như biển của kiếp trước làm cho nàng nhất thời không khống chế được sát khí trong lòng mình...

Khi trở lại phủ Thái Sư, vừa tới cửa nàng gặp được Vu Nhậm Hi mới ra ngoài làm việc trở về, hắn mặc trang phục màu trắng với ngọc quan buộc tóc và lộ ra phong thái tuấn tú, quả thực là công tử thanh lịch.

Đầu óc Vu Thức Vy không tỉnh táo, lên tiếng chào “nhị ca” rồi lảo đảo đi vào phủ Thái Sư.

Vu Nhậm Hi vừa thấy bộ dạng Vu Thức Vy không ổn, có vài lần giống như sắp ngã xuống thì ánh mắt không khỏi biến đổi mà chạy đuổi theo để đỡ lấy nàng, lo lắng nói: “Nhị muội, muội không sao chứ?” Vu Thức Vy nhờ hắn đỡ mới đứng vững được, nàng lắc đầu cố gắng hết sức mỉm cười nói: “Không có việc gì!”

Sau khi dứt lời thì nàng đẩy Vu Nhậm Hi ra, nhanh chóng trở về phía Thính Vũ Hiên của mình.

Thuốc mê này có dược tính rất mạnh, nàng có thể kiên trì đến bây giờ đều hoàn toàn nhờ vào thuật châm cứu của mình, nhưng dù sao châm cũng không phải là giải dược, nó chỉ có thể tạm thời ngăn chặn mà không thể giải độc, nếu nàng không quay về điều chế ra giải dược thì e rằng sớm đã ngã trên đường rồi.

Vu Nhậm Hi vẫn không yên lòng về nàng nên lại đuổi theo đỡ lấy nàng: “Nhị muội muội, có phải muội bị bệnh gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK