Vu Thức Vy nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Trữ Tuyết công chúa, rồi lại nhìn sang Trữ Ấp, cuối cùng vô tình trông thấy ánh mắt nồng cháy âm thầm của Thượng Quan Diệp, trong lòng nổi lên cơn chán ghét, lạnh nhạt nói: “Các vị cứ đi đi, ta còn việc khác.”
Nàng quay sang nói với Thượng Quan Cửu U: “Cửu hoàng thúc, ta đi thuyền này quay về, người sang thuyền bên kia đi.”
Thượng Quan Cửu U nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên vẻ hứng thú, hắn đột nhiên ôm lấy eo Vu Thức Vy, nhúng chân một phát, thi triển khinh công bay từ thuyền này sang thuyền kia, nhẹ nhàng đáp xuống, không cho Vu Thức Vy cơ hội bỏ đi.
“Trữ Tuyết công chúa đã mời nhiệt tình vậy, sao hai ta có thể từ chối chứ?”
Hắn nhấn mạnh ở hai chữ “Hai ta”, lộ vẻ mờ ám và thân mật.
Vu Thức Vy nhăn mày lại, không vui liếc nhìn hắn một cái, hắn quả thật biết nắm bắt cơ hội để đập cho nàng một chân!
Thượng Quan Diệp quan sát bàn tay Thượng Quan Cửu U đang đặt trên eo của Vu Thức Vy, trong sâu thẳm đáy mắt lóe lên vẻ âm u, tại sao Cửu hoàng thúc này trông có vẻ thân mật với Vu Thức Vy như vậy? Hắn không nhớ là hai người họ đã từng qua lại nhiều.
Trữ Ấp mỉm cười nhìn Vu Thức Vy và Thượng Quan Cửu U, chắp tay nói: “Tiểu vương bái kiến Cửu U vương gia và Tịnh Văn công chúa.”
Vu Thức Vy vùng vẫy khỏi bàn tay to lớn của Thượng Quan Cửu U, tiến tới trước mặt Trữ Ấp, cũng nho nhã lễ phép nói: “Vương gia đa lễ, không biết thuốc mà ta đưa, người đã bắt đầu dùng chưa?”
Trữ Ấp gật đầu, còn chưa lên tiếng đã bị Trữ Tuyết công chúa giành lời, “Hoàng huynh của ta bảo có tác dụng, hiệu quả còn tốt hơn những loại thuốc mà lúc trước huynh ấy ăn, huynh ấy nói là bây giờ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cứ như thành một người khác vậy.”
Vu Thức Vy cười bảo: “Có tác dụng là tốt rồi.”
Thật ra thang thuốc mà nàng đưa không phải thần dược gì, không thể trị khỏi được vấn đề thể chất yếu bẩm sinh của y, thang thuốc mà nàng đưa là thuốc tốt cho việc thanh máu rửa mạch.
Từ nhỏ y đã lớn lớn trong lu thuốc, dược có ba phần độc, cơ thể y đã sớm chịu xâm hại của dược tính, thuốc của nàng là dùng để loại bỏ dần những dược tính đã tồn đọng trong cơ thể y bao năm qua, như vậy cơ thể của y sẽ thấy thoải mái hơn nhiều, tinh thần khoan khoái, cơ thể và tâm hồn đều dễ chịu hơn, thì tự nhiên sẽ sống thêm được hai năm, đương nhiên điều đó còn tùy thuộc vào bản thân y, nếu như chăm sóc tốt, sống thêm hai năm cũng không phải là chuyện không thể.
Thượng Quan Cửu U từ phía sau bước tới, thân mật choàng lấy vai Vu Thức Vy, nhìn mặt trời chói lọi treo trên cao, lười biếng bảo: “Vu Thức Vy, bổn vương đói rồi.”
Thần thái của hắn tự nhiên, nghiễm nhiên một thái độ rất thân thiết với Vu Thức Vy.
Ánh mắt của Vu Thức Vy lạnh xuống, nhẹ nhàng móc ngón út của Thượng Quan Cửu U lên, mạnh tay bẻ ra, vòng qua đầu của mình, và lấy tay hắn ra, cười nhếch mép nói: “Cửu hoàng thúc, ta biết người còn đối xử với ta như một đứa trẻ, nhưng ta đã lớn rồi, không còn là tiểu tử giả nữa, người không câu nệ tiểu tiết như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta đấy.”
Lời của nàng vô cùng sắc bén, khiến người khác có thể hiểu ra ngay, hóa ra Thượng Quan Cửu U chỉ xem Vu Thức Vy như một đứa trẻ, nên động tác mới thân mật như vậy.
Duy chỉ có Thượng Quan Diệp, ánh mắt lóe lên sự khác thường, từ lúc nào mà Vu Thức Vy lại thân thiết với Cửu hoàng thúc như vậy?
Trong lúc mọi người còn đang hàn thuyên qua lại, thuyền đã đến Hà Hoa Cư ở bên đối diện bờ.
Hà Hoa Cư là một nơi mang nét đặc sắc nhất kinh thành, mỗi một món ăn tại đây đều dùng nguyên liệu là hoa sen, đừng tưởng bây giờ chỉ mới tầm tháng ba, nhưng hoa sen ở hậu hoa viên của Hà Hoa Cư đã nở rộ rồi, còn việc họ dùng cách gì để hoa sen lúc nào cũng nở, thì nàng vẫn chưa nhìn thấu ra bí mật đó.
Hiện tại vừa đúng giữa trưa, người đến dùng bữa tại Hà Hoa Cư không ít, còn chưa tới gần, đã nhìn thấy hàng người xếp dài ngoài cửa. Mỗi ngày đều có rất nhiều người nghe danh mà tới, người trong thành người ngoài thành, đều muốn thưởng thức Toàn Hà Yến độc đáo mỹ vị ấy, nên có thể nói là cung bất ứng cầu, rồi dần dần, đã hình thành nên quy định xếp hàng đợi chỗ ngồi.
Trữ Tuyết công chúa đứng ở cuối hàng người, nhìn đội ngũ phía trước dài như vậy, nàng ta hơi không vui, phàn nàn nói: “Nhiều người như vậy, chẳng phải đợi đến trời tối sao?”
Thượng Quan Diệp cười nói: “Bổn vương và ông chủ của Hà Hoa Cư là chí giao, không cần phải đợi.”
Nói xong bèn dẫn đầu bước ngang qua hàng người xếp dài, đi thẳng tói cửa trước của Hà Hoa Cư, Trữ Tuyết công chúa và Trữ Ấp nhìn nhau, rồi nói: “Hoàng huynh, đi.”
Thượng Quan Cửu U trông thấy Vu Thức Vy còn chưa đi, bèn thô lỗ kéo vạt tay áo của nàng, lôi nàng tiến vào bên trong, hầu bàn của Hà Hoa Cư nhìn thấy Thượng Quan Diệp đến, lập tức cười như hoa mẫu đơn, nịnh nọt bảo: “Ấy, Bát gia tới rồi, mời vào trong.”
Mấy người họ theo người hầu bàn đi lên một căn phòng ở lầu hai, đó là một chỗ có thể quan sát toàn cảnh của hồ Nguyệt Nha, “Bát gia, mấy vị quý nhân, muốn ăn món gì?”
Thượng Quan Diệp cười và nói, “Toàn Hà Yến, nói với Đông Phương, hôm nay ta đến đây với bằng hữu.”
“Vâng, Bát gia.” Người hầu bàn cung kính lui ra ngoài.
Sau ba khắc, Toàn Hà Yến cuối cùng đã được mang lên, tổng cộng hai mươi tám món ăn, tất cả đều được làm từ hoa sen lá sen và hạt sen, chỉ nhìn thôi đã thấy hết sức mới lạ, khiến người khác muốn cầm đũa lên ném thử, còn món cuối cùng ‘Túy Dao Đài’ càng kinh diễm hơn nữa.
Chỉ thấy trên chiếc đĩa to lớn có trải lớp băng vụn ở dưới, phía trên đặt một khối băng trong suốt hình vuông lớn, ngay giữa khối băng, một đóa hoa sen màu hồng phấn đang nở rộ, đường vân và nhụy của đóa hoa sen được nhìn thấy rõ, hình dạng như thủy tinh, tinh xảo đặc sắc, khiến người khác ngen ngợi không dứt.
Đôi mắt sáng trong của Trữ Tuyết công chúa trừng rất to, kinh ngạc nhìn thứ trông như khối băng lớn ấy, ngón tay kề trên môi, nói với giọng không dám tin: “Đây là khối băng sao?”
Thượng Quan Diệp cười nói: “Đây không phải là băng, cái này được làm từ da lợn.”
“Da lợn?” Trữ Tuyết công chúa không tin, “Ta không tin thứ xấu xí như da lợn lại có thể làm ra được hoa sen.”
Đây hoàn toàn là một món đồ thủy tinh thượng hạng, sao có thể dính dáng tới da lợn chứ?
Vu Thức Vy vô ý nhìn sang Túy Dao Đài đang nằm giữa các món ăn, tư duy của nàng bay xa …
Kiếp trước, sau khi Vu Vinh Hoa được phong làm quý phi không lâu, ả đã có mang. Trong khoảng thời gian có mang, ả không thèm ăn, món gì cũng không ăn được, Thượng Quan Diệp bèn ngày nào cũng tặng Túy Dao Đài cho ả, Huyền Việt và Lưu Chiêu thấy di nương ăn, thèm không nhịn được, hai người bèn thương lượng cùng nhau trộm món Túy Dao Đài của Vu Vinh Hoa, sau khi Thượng Quan Diệp biết chuyện, nổi trận lôi đình, đích thân ra tay đánh hai người một trận.
Nàng tuy tức giận, nhưng chỉ dám trách móc trong lòng mà không dám nói ra, bèn sai Hàm Yên đi nghe ngóng cách làm Túy Dao Đài, sau đó cuối cùng cũng hỏi ra được cách làm, hóa ra chính là dùng da lợn ninh thành keo đặc, trong quá trình chế biến thêm vào mật ong, sau đó đổ trên hoa sen tươi, để nguội lạnh, bèn ra được món Túy Dao Đài tinh tế tươi đẹp này.
Người thường sẽ không thể ninh da lợn ra được hình dạng đẹp và trong suốt như vậy, nàng đã học vô số lần, vẫn làm không tốt, thế nhưng Huyền Việt và Lưu Chiêu lại ăn rất ngon miệng.
Túy Dao Đài này có thể nói là một vết thương trong tận sâu đáy lòng của nàng, cũng là từ lúc đó nàng phát hiện ra dù cho là đứa con ruột thịt Huyền Việt và Lưu Chiêu, cũng không bằng một đầu ngón tay của Vu Vinh Hoa trong lòng Thượng Quan Diệp!
Thu hồi lại suy nghĩ, sắc mặt Vu Thức Vy trở nên lạnh băng, sau đó tự chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cặp mắt chết lặng như giếng khô nhìn ra bên ngoài của sổ, khiến người khác nhìn không thấu nàng đang nghĩ gì.
Thượng Quan Diệp vốn tưởng rằng Vu Thức Vy nhìn thấy Túy Dao Đài này sẽ vui, nhưng dường như không, nàng không thèm nhìn thêm một lần nào nữa, cũng không hề nhìn hắn một lần nào, rốt cuộc lại sai ở chỗ nào?
Thượng Quan Cửu U cũng phát giác ra luồng khí lạnh đẩy người khác ra xa ngàn dặm phát ra từ trên người Vu Thức Vy, hắn hơi khó hiểu, sao đột nhiên nàng ta lại biến thành một bộ dạng ‘con người và súc sinh không được tới gần’ thế này? Ban nãy đâu có như vậy.
Tâm tư của Trữ Tuyết công chúa đơn giản, không hề phát hiện ra bất thường của Vu Thức Vy, nàng ta ngồi ở vị trí kế sát Thượng Quan Cửu U, gắp một miếng củ sen ngào đường dấm cho y, cười nói: “Cửu Ưu vương, huynh ăn nhiều vào.”
Thượng Quan Cửu U thu về lại ánh mắt từ Vu Thức Vy , lạnh lùng nói: “Công chúa tự ăn đi, bổn vương không ăn ngọt.”
Hả?
Trữ Tuyết công chúa hơi bỡ ngỡ, lần đầu tiên trong đời ném trải mùi vị lấy mặt nóng đi úp vào mông lạnh của người khác, khiến nàng hơi ngượng ngùng, nàng ta lại lấy một thìa hạt sen xào, đặt vào trong chén nhỏ của y, giọng đầy mong đợi nói: “Món này, món này không ngọt.”
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn Trữ Tuyết công chúa, trong chốc thoáng ngỡ như nhìn thấy tiền kiếp của bản thân, lúc ấy nàng lên ngôi hoàng hậu, trước mặt Thượng Quan Diệp cũng tỏ ra thái độ cẩn trọng dè dặt như thế, bởi vì lúc đó, Thượng Quan Diệp đã thịnh sủng Vu Vinh Hoa, hoàn toàn lãng quên nàng.
Hàn Giang Nguyệt đã từng nói với nàng, khi yêu một người sẽ trở nên ti tiện trước mặt người ta yêu, cho nên khi đứng trước Thượng Quan Diệp nàng đã trở nên ti tiện, trở nên dè dặt, trở nên tất cả mọi việc đều vì hắn cũng vì hắn, chưa từng một lần sống vì bản thân.
Hơ hơ … Vu Thức Vy tự cười nhạo, lúc ấy rốt cuộc nàng đã bị bao nhiêu mỡ lợn che lắp trái tim, mới hết lòng với tên cặn bã Thượng Quan Diệp như vậy?
Rốt cuộc mắt mù đến mức nào, mà lại không nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đã dè dặt ở trước mặt nàng như thế, và sự ti tiện được che giấu dưới vẻ ngoài vui cười ấy?
Vừa nghĩ tới những điều này, tất cả nỗi hận trong đáy lòng Vu Thức Vy trào ra, không thể ngồi lại đây được nữa, nàng bỗng đứng dậy và lạnh nhạt nói: “Các vị ăn đi, ta không đói, ta về phủ thái sư trước đây.”