Nghe hai chữ 'Phản tặc', hoàng đế mắt sáng lên, thầm nghĩ: Ông ta quả nhiên đã nhìn thấy, vậy ngay từ đầu hắn còn do dự là vì cái gì? Chẳng lẽ ông ta và Thượng Quan Cửu U là cùng một giuộc?
Không giống lắm, lời Thượng Quan Cửu U nói không giống với Hàn Giang Nguyệt, thực chất không thể làm người ta đoán được.
Còn... chuyện lúc nãy hai người họ xì xầm to nhỏ là gì nữa chứ?
Nhất định có vấn đề!
Hách Liên Khanh nghe Vu Thức Vy gọi Thượng Quan Cửu U là phản tặc, tinh thần dao động, muốn phản bác nhưng suy nghĩ mà kiềm chế lại.
Lúc này, hắn không nên nói cũng không nên làm gì cả. Việc hắn vừa trộm đổi lệnh bài, đã làm hoàng đế sinh nghi, tuyệt đối không thể mạo hiểm nữa, dù sao bây giờ phụ hãn và Hách Liên Thành đều chết, Đột Quyết là của hắn rồi!
Còn Thượng Quan Cửu U... Tạm chờ hắn tỉnh lại rồi nói, nếu hắn không thể thoát hiểm thì hắn cũng chẳng có giá trị gì đáng giá lợi dụng cả.
Thượng Quan Mặc thấy hoàng đế không nói lời nào, quét mắt một vòng về sau, chắp tay nói: “Mời phụ hoàng định tội!”
Định tội.
Vu Thức Vy run lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Mặc, hắn rốt cục định ra tay rồi à? Bỏ đá xuống giếng, mượn cơ hội lần này diệt trừ Thượng Quan Cửu U, sau đó sẽ dùng trăm phương ngàn kế để tiếp nhận năm mươi vạn đại quân của hắn ta!
Hừ! Kế hoạch sắp đặt của nàng sao có thể có lợi cho người ta quá vậy!
Hoàng đế chớp mắp, nhìn xuống mọi người rồi lại liếc mắt nhìn Hách Liên Khanh, nói: “Việc này ngươi cũng là kẻ bị hại, ngươi thấy thế nào?”
Hách Liên Khanh chắp tay nói: “Đột Quyết đã thần phục Đại Vân, bệ hạ chính là chủ tử, tất cả đều nhờ bệ hạ làm chủ.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đau lòng nhìn Thượng Quan Đồ dưới đất, cắn răng nói: “Người đâu, đem Thượng Quan Cửu U nhốt lại, lập tức hồi cung!”
“Bệ hạ...” Hách Liên Khanh đột nhiên gọi hoàng đế, có chút do dự, “Bệ hạ, tiểu vương... tiểu vương có thể trở về thịnh táng phụ hãn và hoàng huynh không?”
Hoàng đế suy tư một hồi rồi nói với Lục An: “Truyền thánh chỉ, lập tức phong tứ vương Hách Liên Khanh làm khả hãn Đột Quyết, khâm thử!”
Dừng một chút, hoàng đế còn nói, “Trước lăng cửu khả hãn, thay trẫm thắp cho người một nén hương.”
Hách Liên Khanh quỳ xuống, vừa lạy vừa nói: “Tiểu vương tạ bệ hạ long ân.”
Đám người lũ lượt cũng hồi cung theo sau, lúc đến du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ, lúc ra đi, vội vội vàng vàng, bi thống đan xen!
Năm ngày bôn ba mệt nhọc, sáng sớm ngày thứ sáu, đoàn người rốt cuộc đã về đến hoàng cung.
Trước điện Kim Loan, Diệp hoàng hậu cùng thái tử đã dẫn đầu văn võ bá quan cùng phi tần hậu cung nghênh đón. Còn Lý chiêu nghi, thân mẫu của cửu hoàng tử, nhận được tin nhi tử chết, một mình quỳ trước mặt mọi người, mặt đầy nước mắt.
Cuối cùng, đoàn xe nối đuôi thành hàng dài chạy vào dưới sự mong chờ của mọi người. Lúc Lý chiêu nghi nhìn thấy cỗ quan tài màu đen phía sau xe rồng, mặt bà tối sầm lại, ngã lăn ra đất, cung nữ bên cạnh kinh hãi hô, “Nương nương… nương nương…”
Ngay sau đó, Lý chiêu nghi bừng tỉnh, bà liền đẩy cung nữ ra, chạy nhanh đến, kêu thảm: “Hoàng nhi, hoàng nhi của ta ơi ...”
Văn võ bá quan cùng chúng phi tần cùng nhau quỳ xuống, “Cung nghênh hoàng thượng hồi cung, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Diệp Hoàng Hậu đi đến trước xe rồng, định nói nhưng nước mắt đã tuôn trào, “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng hồi cung, lão cửu... lão cửu, nó...”
Hoàng đế ngồi trên xe rồng, sắc mặt trắng bệch, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nhìn ông cứ như già thêm mười mấy tuổi, mặt mày tiều tụy và đau khổ. Ông lạnh lùng nhìn Diệp hoàng hậu rồi nói: “Trẫm đã mất đi lão cửu, trẫm lại mất một đứa con trai...”
Dù là vua một nước nhưng ông đã hai lần phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...
Nghe thấy tiếng khóc vô cùng thống thiết phía sau, hoàng đế đau lòng đứng trước văn võ bá quan, khóc lớn, “Lão Cửu của trẫm...”
Ông không thể làm gì được nữa. Ông chỉ còn một đứa con này mà thôi, vậy mà cũng đã ra đi như vậy...
Phía sau cùng đội quân, bát công chúa vẫn trong trang phục thị vệ, tựa vào vai Công Tôn Bạch, khóc không thành tiếng, “Cửu đệ, cửu đệ... Đều tại ta, nếu ta ngày đó không tinh nghịch, không đến Tuyết Sơn bắt Tuyết Hồ, nếu ta biết bơi thì tuyệt đối sẽ không để cửu hoàng đệ chết, đều tại ta, đều tại ta, hu hu hu... “
Công Tôn Bạch an ủi, “Thượng Quan huynh, xin người bớt đau buồn... “
Bát công chúa đang khóc bỗng đột nhiên sắc mặt hung ác, nhìn về phía chiếc xe ngựa sau cùng, lăm lăm thanh đao xông về phía sau, “Ta phải giết hắn báo thù cho cửu hoàng đệ.”
Vừa xuống xe ngựa, Vu Thức Vy liền thấy Bát công chúa nghiến răng cầm đao xông về hướng Thượng Quan Cửu U, trong nháy mắt nàng liền đoán được ý đồ của nàng ta, vội vàng chặn ngay trước mặt, khuyên nhủ: “Việc này tự có hoàng thượng định đoạt, công tử chớ xúc động.”
Bát công chúa căm tức nhìn Vu Thức Vy, “Ngươi chỉ là một thái y nhỏ nhoi mà cũng dám ngăn cản bổn công tử báo thù cho hoàng đệ à?”
Vu Thức Vy chắp tay trả lời: “Hạ quan không dám, chỉ là trước điện Kim Loan, không nên có máu, mong rằng công tử thận trọng.”
Nghe đến lời này, Công Tôn Bạch cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, Thượng Quan huynh, việc này vẫn nên giao cho hoàng thượng xử lý.”
Thấy dáng vẻ chân thành của hắn, Vu Thức Vy cảm thấy có chút mơ hồ, đến bây giờ hắn ta vẫn không biết Bát công chúa là nữ, đúng là cực phẩm trong đám nam tử, vô cùng thuần chân!
“Công tử, vị tiểu ca này cũng nói như vậy, người nghe hắn một lần đi.” Vu Thức Vy khuyên thêm.
Bát công chúa dần dần bỏ đao trong tay xuống nhưng vẫn vô cùng oán hận, “Được, ta nghe các ngươi lần này, chờ hắn vào thiên lao, ta nhất định sẽ từ từ tra khảo hắn, hắn là cửu thúc thì đã sao? Đã hại cửu hoàng đệ thì ta sẽ không nương tay.”
Bát công chúa tức giận bỏ đi, Vu Thức Vy đi đến chiếc xe ngựa ở phía cuối, xốc màn kiệu lên, nhìn thấy Thượng Quan Cửu U đang hôn mê, tay chân bị xích chặt, miệng nhét miếng vải trắng.
Có lẽ là phát giác được nàng, Thượng Quan Cửu U đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, ánh mắt dữ tợn như Diêm La, đáng sợ vô cùng.
Vu Thức Vy đáng chết, nàng còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn!
“Vương gia nhất định là muốn nói với ta ngài sẽ đem ta nghiền nát thành tro bụi đúng không? Nói thật, những lời này đã có rất nhiều người muốn nói với ta. Ta nghe đến phát ngán rồi. Vương gia hại chết cửu hoàng tử cũng là lúc phải trả cái giá vốn có rồi.”
Dứt lời, Vu Thức Vy buông rèm xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trong kế hoạch này, kỳ thực vốn là muốn nhắm vào nàng và Hàn Giang Nguyệt. Lệnh bài hoa bỉ ngạn kia là mật lệnh hay dùng của Hàn Giang Nguyệt. Sau mỗi mảnh mật lệnh đều khắc hai chữ Giang Nguyệt.
Hôm lục soát được lệnh bài, thật ra lúc đó không phải do nàng đánh tráo. Lúc nhìn thấy lệnh bài nàng đã rất lo lắng, đến khi phát hiện chữ nhỏ khắc phía sau nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng liền diễn một tuồng kịch, để Thượng Quan Cửu U từng bước một rơi vào bẫy.
Còn lệnh bài hoa bỉ ngạn kia... đã bị Hàn Giang Nguyệt đánh tráo trong nước. Y đem lệnh bài có hai chữ Giang Nguyệt trên người hắc y nhân tráo thành lệnh bài khắc chữ Tu Chi.
Có thể nói, nếu họ không sớm đề phòng thì hôm đó cũng không thể đánh tráo lệnh bài kia, và người bị xích trói hôm nay chắc chắn không phải hắn mà là nàng và Giang Nguyệt.
Về phần lệnh bài không có khắc chữ nào trong tay hoàng đế thì, chắc là do Hách Liên Khanh đổi...
A... Làm cướp thì luôn chột dạ, bất cẩn sẽ lộ ra sơ hở, Hách Liên Khanh vốn có thể đứng ngoài cuộc không bị lộ ra chuyện trộm đổi lệnh bài, nhưng ngược lại làm hoàng thượng nghi kỵ...
Đang suy nghĩ thì phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, “Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng ngất rồi, mau tìm thái y... “
Lúc Vu Thức Vy nấu xong thuốc cho hoàng đế thì cũng đã là giờ hợi một khắc.
Trời không biết từ lúc nào đã lất phất tuyết, từng hạt bay bay, rơi xuống mặt đất tạo thành một lớp thảm tuyết mỏng, khiến nàng nghĩ đến quang cảnh ở Nguyệt Trấn, bây giờ cũng là lúc tuyết rơi trắng xóa tuyệt đẹp như thế này.
Trên đường không có người, chỉ nghe được tiếng bước chân sàn sạt của nàng, bảy lần quẹo tám lần rẽ, cuối cùng từ cửa sau nàng đã về đến vương phủ.
Mà giờ này Nhiếp chính vương phủ cũng đã sáng trưng ánh đèn.
Hạ Hoan người đầy tuyết, vội vàng chạy vào buồng sưởi, “Công chúa, nô tỳ đã cầu xin lính canh ngục nhiều lần, bạc cũng đã cho, nhưng họ vẫn quyết không cho vào, nô tỳ đoán có thể đây là căn dặn đặc biệt của hoàng thượng.”
Trữ Tuyết công chúa nắm chặt khăn gấm trong tay, sắc mặt tối đen, “Đang yên đang lành, làm sao lại thành phản tặc được chứ? Ngươi... đi tìm A Mông đến đây cho ta. Ta phải hỏi hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Hạ Hoan phủ phục, “Vâng thưa công chúa!”